Hai vợ chồng nhà họ Chu cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, quay sang nhìn Chu Chính vẫn bình tĩnh như thường.
“Chuyện gì vậy? Con gái nhà họ Kiều sao lại ở đây?”
Kiều Nhã Tư nghe vậy thì mím môi, đợi xem anh trả lời sao.
“Cô ấy tìm con có chuyện, vừa vặn đến giờ ăn nên ăn luôn ở đây. Hai người ăn chưa?”
Giọng điệu và biểu cảm của Chu Chính quá mức tự nhiên, không chê vào đâu được.
Hai ông bà nhìn anh một lúc lâu cũng không thấy có gì khả nghi.
Bà Chu h0àn hồn, gật đầu “Ăn rồi chứ, giờ này mà không ăn thì chịu sao nổi? Hai đứa giờ mới ăn cơm à?”
“Vâng. Ba mẹ ngồi đi.”
Hai người đành ngồi xuống sofa, nhưng vừa thấy lon Coca, nước trái cây, đĩa hoa quả và gói khoai tây chiên trên bàn trà thì khựng lại.
Ánh mắt Kiều Nhã Tư lặng lẽ dời the0, dĩ nhiên cũng thấy đống đồ đó.
Kiều Nhã Tư “…”
Toang rồi, cô thật sự không có thói quen ăn xong là dọn ngay.
Cô khẽ ho nhẹ, nắm tay đứa nhỏ đi xuống rồi chào hỏi “Chào bác trai, bác gái, buổi tối tốt lành ạ.”
Bà Chu lúc này mới quay đầu nhìn cô, nhìn mãi không nói gì.
Kiều Nhã Tư hiếm khi thấy bối rối như vậy, không biết nên nói gì, cũng chẳng hiểu tại sao đối phương cứ nhìn cô chằm chằm, đành phải quay sang Chu Chính cầu cứụ
Chu Chính nhìn cô một cái rồi bước đến dọn hết đống rác trên bàn trà.
Động tác vừa trơn tru vừa tự nhiên, nhưng càng điềm tĩnh thì cô lại càng thấy xấu hổ.
Dù sao thì đây cũng là nhà của người ta mà?
“Ông bà ơi, nhà của ba mà có đồ ăn vặt nè ”
Kiều Nhã Tư “…”
Cô vừa mím môi định nói gì đó thì Chu Chính đã trầm giọng nói.
“Có đồ ăn vặt, nhưng không phải mua cho con, đừng mơ.”
Kiều Nhã Tư “…”
Cô sững người vài giây rồi trừng mắt nhìn anh, anh đang nói cái gì vậy hả?
Có cần nghe lại xem anh vừa nói ra cái gì không?
Chu Thừa Nghiệp nghe vậy thì mặt xị xuống ngay “Không mua cho con thì mua cho ai ạ?”
Kiều Nhã Tư thấy thái dương giật giật, cô nghĩ mình nên rút lui ngay lập tức.
“Cái đó…”
Nhưng chưa kịp nói hết câu thì bắp chân đã bị ôm chặt, cô đành cúi xuống nhìn.
Thấy nhóc con đang ôm chân cô, ngước mặt lên, đôi mắt đầy mong đợi.
“Chị ơi, mấy món đó là ba mua cho chị đúng không? Em ăn một chút được không? Em hứa là chỉ ăn một chút thôi ”
Kiều Nhã Tư chỉ cảm thấy ba vạch đen trượt dài trên trán.
Khóe môi cô giật giật, cô biết trả lời sao đây?
Ánh mắt bà Chu khẽ dao động, nhìn từ người lớn tới đứa nhỏ, không biết đang suy nghĩ gì.
Chu Chính liếc nhìn mẹ mình rồi quay sang hai người kia.
“Thừa Nghiệp, buông ra đi, cô ấy sắp về rồi, qua sofa ngồi ngoan nào.”
Kiều Nhã Tư nghe thế thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, đúng đúng đúng, cô nên về rồi, mau buông cô ra đi
Chu Thừa Nghiệp nghe thế lại không chịu buông, càng ôm chặt hơn.
“Hả? Chị đi luôn à? Nhưng em vừa mới tới mà, chị ở lại chút nữa nhé?”
Kiều Nhã Tư cảm thấy ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía mình, bao gồm cả Chu Chính.
Lúc cô nghĩ anh sẽ ra mặt giúp mình giải vây, đích thân đứng ra xử lý đứa con trai kia thì anh lại chẳng nói một lời.
Kiều Nhã Tư “…”
Đáng lẽ tối nay cô không nên đến đây
“Chị ơi, chị ơi, ở lại chơi với em một chút nữa đi mà chị ”
Nhìn gương mặt của Chu Thừa Nghiệp có đến tám phần giống Chu Chính, Kiều Nhã Tư cũng không biết tɾong lòng mình là cảm xúc gì nữa.
Nếu bắt buộc phải nói, thì chính là một đứa nhỏ như vậy, có khuôn mặt vừa đẹp trai vừa mềm mại non nớt như vậy mà làm nũng, đúng là khiến người ta khó mà từ chối được.
/1760
|