Ly Hôn Và Nước Mắt Sau Chiến Tranh Lạnh

Chương 1610

/1760


Dù không còn quyền thế, anh vẫn đáng được tôn trọng.

“Phạm nhân đang ở tɾong kia, nhưng từ lúc bị giam đến giờ vẫn luôn la hét ầm ĩ. Mãi đến giờ mới yên, chắc là mệt rồi. Sợ cô ta còn sức gây rối nên chúng tôi chưa cho ăn trưa.”

Cửa vừa mở, Kiều Nhã Tư liền thấy người đang co rút trên giường, tay bị còng.

Nghe thấy tiếng mở cửa, cô ta lập tức mở mắt nhìn qua. Khi thấy người đứng ở cửa là Chu Chính và Kiều Nhã Tư, cô ta liền bật dậy.

Sau vài giây phản ứng, cô ta định lao tới.

Nhưng chưa kịp lại gần đã bị khống chế, bị ép ngồi xuống ghế, hai tay bị còng cố định vào hai bên bàn, không thể cử động.

Dù cô ta vùng vẫy cỡ nào cũng vô ích, đành phải mở miệng cầu xin.

“Là các người, là các người hại tôi  Thả tôi ra  Tôi không muốn ngồi tù, tôi không muốn bị nhốt  Chu Chính, anh bảo họ thả em ra đi  Em không muốn ngồi tù  Xin anh bảo bọn họ thả em ra đi ”

Kiều Nhã Tư nhìn Kiều Oanh hiện tại, chỉ năm ngày không gặp, cô ta như biến thành người khác h0àn toàn.

Đâu còn là con nuôi từng có danh tiếng lẫy lừng của nhà họ Kiều?

Cả người cô ta như g͙ià đi mười tuổi, đầu còn lấm tấm tóc bạc.

Trông cứ như bà lão năm mươi vậy.

“Mới mấy hôm không gặp, cô thay đổi lớn quá nhỉ? Sao thảm hại thế này?”

Kiều Oanh nhìn Kiều Nhã Tư, từ lúc bị đưa đến đồn cảnh sát cô ta đã hoảng loạn sợ hãi.

“Tư Tư, Tư Tư, tôi sai rồi, cô tha cho tôi đi. Tôi không muốn ngồi tù, tôi không muốn bị nhốt  Xin cô tha cho tôi…”

“A Chính, em biết em sai rồi, em không nên phạm pháp. Xin anh vì con trai chúng ta, vì em đã sinh con cho anh, anh cứu em đi, cứu em với được không?”

“Em hứa sau này sẽ thay đổi, sẽ không như thế nữa, em thật sự biết lỗi rồi, anh cứu em với được không?”

Kể từ khi bị giam, mỗi ngày cô ta đều sống tɾong sợ hãi bất an.

Đến khi bị đưa tới đây, nỗi sợ h0àn toàn nuốt chửng cô ta.

Cô ta sợ sẽ không bao giờ được thả ra, sợ mất đi tự do cả đời.

“Cô cầu xin anh ta cũng vô ích thôi, bây giờ anh ta có muốn giúp cũng lực bất tòng tâm rồi.”

Kiều Oanh không hiểu ý cô là gì, mơ hồ nhìn hai người.

“Tại sao? Ý cô là gì? Sao anh ấy lại không thể giúp tôi? Anh ấy giúp được mà  Chỉ cần anh ấy muốn là tôi có thể được thả ”

“Xem ra cô vẫn chưa biết, chồng cũ của cô hôm qua vừa chính thức từ chức. Giờ anh ta chỉ là người bình thường, không còn giữ bất kỳ chức vụ gì. Còn chẳng bằng một trưởng phòng hay cảnh sát bình thường, nên cô cầu xin anh ta cũng vô ích thôi.”

“Gì… Gì cơ? Cô… cô đang nói cái gì vậy?”

Kiều Oanh không thể tin nổi mà quay sang nhìn Chu Chính, như thể muốn nhìn ra sự phản bác từ nét mặt của anh.

Nhưng không có gì cả, anh rấtbình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến người ta sợ hãi.

“Không… Không thể nào, sao có thể như vậy được? Chu Chính, sao anh lại có thể từ chức? Tại sao? Tại sao anh lại từ chức?”

“Cô ta đang lừa em đúng không? Cô ta nói dối  Anh không thể nào từ chức được đúng không?”

Kiều Nhã Tư cười khẩy khinh miệt, khoanh tay nhìn cô ta.

“Kiều Oanh, đến nước này rồi, tôi còn cần phải lừa cô sao?”

“Không, không thể nào  Ba mẹ anh sẽ không cho phép anh làm vậy, các người đang nói dối  Là nói dối ”

Để khiến cô ta từ bỏ hy vọng, Kiều Nhã Tư lấy đïện thoại ra, mở một đoạn tin tức vide0.

“Nếu không tin thì tự mắt xem đi.”

Kiều Oanh trừng to mắt, chăm chăm nhìn màn hình đïện thoại. Sau khi nghe xong, toàn thân cô ta như mất hết sức lực, ngồi phịch xuống ghế.

Dù vậy, cô ta vẫn không muốn tin đó là sự thật, không ngừng lắc đầu phủ nhận.

“Không… Không phải là thật… Các người liên thủ lừa tôi… Tôi không tin, đoạn vide0 đó là giả, là giả ”

Kiều Nhã Tư lắc đầu  “Cô biết tại sao anh ta lại từ chức sớm như vậy không?”

Kiều Oanh nhìn trừng trừng, vẫn không ngừng lắc đầu  “Không phải là thật, tôi không tin, tôi không tin ”

“Vì cô đấy. Vì năm xưa anh ta mù mắt mới cưới phải một tội phạm giết người như cô. Cho nên anh ta không thể tiếp tục giữ vị trí đó một cách công khai được. Cô biết cái gì gọi là giữ mình tɾong sach không? Tất cả là vì cô. Kiều Oanh, cô giỏi thật, một mình cô có thể hủy hoại biết bao nhiêu người. Tôi thật sự rấtbội phụcsự vô lương tâm của cô đấy.”

Chu Chính khẽ liếc nhìn cô khi nghe Kiều Nhã Tư nói mình mù mắt.

Sắc mặt Kiều Oanh thay đổi liên tục, cô ta nhìn chằm chằm vào Chu Chính chất vấn  “Anh… Anh từ chức là vì em sao? Tại sao?”

“Chuyện đơn giản vậy mà cô cũng không nghĩ ra à? Cần phải hỏi sao?”

Kiều Oanh không ngừng lắc đầu, đến lúc này mới để ý đến quần áo của Chu Chính.

Anh đã cởi bộ lễ phụccó gắn quốc huy, thay vào đó là quần áo bình thường.

Vậy thì tất cả đều là sự thật. Chu Chính đã từ chức rồi.

Vậy cô ta phải làm sao đây?


/1760

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status