Ly Hôn Và Nước Mắt Sau Chiến Tranh Lạnh

Chương 1609

/1760


“Nhưng chúng ta phải ăn nói sao với Thừa Nghiệp đây?”

Ông Chu trầm mặc một lúc mới lạnh giọng  “Cha nó giỏi giang như thế cơ mà, cứ để cha nó tự đi giải thích với nó đi.”

Kiều Nhã Tư bị anh kéo lại vào tɾong xe, cuối cùng vẫn không nhịn được mà mở miệng hỏi.

“Anh đã lên kế hoạch cắt đứt với  từ một năm trước, muốn cô ta nhận tội chịu phạt rồi à?”

Chu Chính quay đầu nhìn cô, ánh mắt sâu lắng chuyên chú  “Ừ.”

Kiều Nhã Tư chớp mắt, lặng lẽ siết chặt nắm tay  “Vậy nên, bất kể lần này tôi có quay về hay không, anh đều đã sớm có sắp xếp rồi đúng không?”

Chu Chính lại khẽ đáp  “Ừ.”

Kiều Nhã Tư chớp mắt liên tục,sổ. Vậy nên việc cô có cũng không thay đổi được kết cục sao?

Nhưng cô vẫn còn vài chuyện không hiểu nổi.

Thế là cô dứt khoát quay sang nhìn anh chằm chằm  “Nếu anh sớm đã muốn đưa Kiều Oanh vào tù, vậy khi tôi mới về nhà họ Kiều, sao anh không nói thẳng với tôi mà còn để tôi tự loay hoay hai tháng trời?”

“Người trẻ có chút va chạm cũng tốt.”

“Gì… Gì chứ?”

Chu Chính nghiêng đầu nhìn cô, thấp giọng nói  “Em muốn thừa kế nhà họ Kiều, không chỉ đơn giản là kéo Kiều Oanh xuống. Em phải có bản lĩnh tiếp quản toàn bộ nhà họ Kiềụ Dù Kiều Oanh có bị bắt, em đột nhiên nhảy vào làm Tổng Giám đốc nhà họ Kiều thì có bao nhiêu sức thuyết phục̶? Kiều Oanh gặp chuyện bất ngờ, liệu có khiến cổ phiếu của nhà họ Kiều biến động không?”

Kiều Nhã Tư há miệng, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, lại chớp mắt rồi giơ tay chỉ vào mình.

“Vậy tức là anh cố ý không nói với tôi, để tôi tự xoay sở, tự tìm cách vào công ty, chứng minh năng lực và bản lĩnh của mình, để trước khi Kiều Oanh xảy ra chuyện thì tôi đã ngồi vào vị trí Tổng Giám đốc. Như vậy, cho dù cô ta có chuyện, ảnh hưởng tới nhà họ Kiều cũng không lớn nữa? Ý anh là thế sao?”

Chu Chính cong khóe môi, anh luôn biết cô thông minh, láu lỉnh.

Đầu óc nhanh như vậy cũng chẳng ngạc nhiên.

“Em nghĩ sao?”

“Tôi…” Kiều Nhã Tư lại chớp mắt, chỉ biết im lặng nhìn anh.

Chẳng biết nên nói gì nữa.

Bảo sao lúc đó anh đề nghị cô tiếp quản vị trí Phó Tổng Giám đốc. Dù tɾong công ty có người bất mãn thì khi Kiều Oanh còn tại vị, những người đó là do cô ta sắp xếp, có bất mãn cũng phải nhịn.

Tính toán từng bước, đúng là tỉ mỉ.

Hai người nhìn nhau hồi lâu, Kiều Nhã Tư bỗng hỏi  “Anh tính toán giỏi thế, vậy anh có tính được lần đó chúng tôi sẽ bị tông rơi xuống núi không?”

Ánh mắt Chu Chính tối lại, trầm giọng  “Xin lỗi, đúng là không tính đến.”

Kiều Nhã Tư khẽ cong môi, giọng điệu không hẳn là chế giễu, mà như mang the0 chút cảm xúc phức tạp.

“Ha, thì ra cũng có việc anh không tính được à? Nếu hôm đó mạng chúng tôi không lớn, không bò ra khỏi xe được thì giờ chắc đã thành một hộp tro cốt rồi.”

Nói xong, cô nhíu mày, giơ tay chỉ vào mặt anh.

“Đừng nói đến sau vụ tai nạn đó anh mới lần ra được đồng phạm của Kiều Oanh đấy chứ?”

“Đúng. Sau tai nạn của mẹ em, bọn họ h0àn toàn cắt liên lạc, thời gian quá lâu nên không lần ra được gì, chỉ có thể chờ cô ta tự lòi đuôi.”

Kiều Nhã Tư đảo mắt, chẳng rõ tâm trạng ra sao.

“Hóa ra tôi lại thành mồi câu?”

Chu Chính nhìn cô chăm chú, chỉ nói một câu  “May mà em không sao.”

Ánh mắt Kiều Nhã Tư lóe lên, nhìn vào mặt anh  “Ừ, may mà mạng tôi lớn.”

Nói xong, cô quay đầu nhìn ra ngoài, rấttự nhiên chuyển chủ đề.

“Anh đưa Kiều Oanh vào tù, không định nói gì với con trai à? Dù gì hai người họ cũng là mẹ con, anh không sợ sau này thằng bé sẽ hận anh sao?”

“Nhà họ Chu trước giờ chưa từng sai sót tɾong chuyện giáo dục, ít nhất chưa từng có ai không phân biệt phải trái.”

Kiều Nhã Tư lại quay đầu nhìn anh  “Đó là vì chưa từng gặp phải tình huống này.”

Chu Chính không nói thêm gì, chỉ đáp  “Nó sẽ không.”

Kiều Nhã Tư chẳng hiểu anh lấy tự tin từ đâu mà chắc chắn con trai sau này sẽ không oán hận.

Dù sao đó là chuyện giữa cha con họ, cô hỏi thăm một câu gọi là lịch sự, còn lại không liên quan đến cô, cô cũng chẳng muốn lo.

Xe đến đồn cảnh sát, hai người cùng xuống xe.

Sau một hồi trao đổi xã giao, Kiều Nhã Tư cũng giao luôn chứng cứ tɾong tay cho cảnh sát.

“Chu tiên sinh, ngài có muốn gặp phạm nhân không?”

Chu Chính nhìn Kiều Nhã Tư một cái rồi nói  “Gặp. Nhưng có thể tạm tắt hệ thống giám sát được không?”

“Dĩ nhiên là được.”

Dù Chu Chính đã về hưu, rút khỏi chức vụ, nhưng những cống hiến trước đây của anh với đất nước đều được ghi nhận.


/1760

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status