Dù có phải từ bỏ tương lai và quyền lực?
Nhưng mà điều này…
Kiều Nhã Tư siết chặt lòng bàn tay. Điều đó thật sự có thể sao?
Có đáng không?
Ông Chu nghe vậy sắc mặt càng khó coi, đột ngột đứng dậy trừng mắt nhìn anh.
“Con nói cái gì? Con đã giao Kiều Oanh cho cảnh sát rồi?”
“Đúng. Ba nghĩ một người phạm nhiều tội như cô ta, chỉ vì là vợ con, là mẹ của Thừa Nghiệp thì có thể thoát được pháp luật sao?”
Ông Chu thở dốc liên hồi nhưng nhất thời không nói được gì.
Không thể nói là con trai làm đúng, cũng không thể nói là sai.
“Nhưng mà A Chính à, dù sao cô ta cũng là mẹ của Thừa Nghiệp, con làm vậy, sau này Thừa Nghiệp phải làm sao?”
“Con sẽ xử lý ổn thỏa, ba mẹ không cần quá lo lắng chuyện Thừa Nghiệp bị ảnh hưởng bởi cô ta.”
Hai vợ chồng nhìn nhau “Con định xử lý thế nào?”
Nhưng Chu Chính không định trả lời tiếp.
“Chút nữa làm phiền ba mẹ bảo tập đoàn đăng thông báo, con và Kiều Oanh đã ly hôn từ một tháng trước.”
Bà Chu thở dài sâu “Giờ chuyện đến nước này, chỉ có thể làm như vậy thôi.”
Chu Chính khẽ gật đầu, rồi đột nhiên nhìn về phía Kiều Nhã Tư
“Đi thôi.”
Kiều Nhã Tư vẫn còn đang ngẩn người tɾong những suy nghĩ của mình, nghe vậy ngẩng đầu lên.
“Đi đâu?”
“Không phải em muốn gặp cô ta sao?”
Gặp Kiều Oanh?
Cô lập tức đứng dậy đi về phía anh.
Hai người đứng cạnh nhau khiến vợ chồng họ Chu lại cảm thấy là lạ.
Bà Chu muốn nói lại thôi “A Chính, hai đứa con…”
Chu Chính không nói gì, nhưng Kiều Nhã Tư đã hiểu ra ý bà.
Cô vội xua tay “Không phải, chúng tôi không phải loại quan hệ đó. Giữa chúng tôi chỉ có đêm năm năm trước đó, mà cũng là do Kiều Oanh hãm hại.”
Bà Chu cứng họng, chỉ nhìn hai người bằng ánh mắt đầy phức tạp.
“A Chính, con làm vậy, có phải đều là vì con bé này không?”
Kiều Nhã Tư cũng quay sang nhìn Chu Chính, cô cũng muốn biết câu trả lời.
Từ khi nào mà cô lại trở nên quan trọng với anh như vậy?
Đến mức anh sẵn sàng hi sinh tiền đồ để giúp cô đưa Kiều Oanh vào tù?
Cô có đức hạnh gì chứ? Cô chưa từng dám nghĩ đến chuyện đó.
Chu Chính bỗng nghiêng đầu đối diện với ánh nhìn dò hỏi của cô, thấp giọng “Là con nợ cô ấy.”
“Nếu không vì con, Kiều Oanh sẽ không đi đến mức này. Cái chết của Kiều Nhân, con cũng có một phần trách nhiệm.”
Dù sao nếu không phải vì Kiều Oanh muốn gả cho anh, muốn h0àn toàn thay thế Kiều Nhân, cô ta cũng sẽ không nghĩ đến chuyện khiến Kiều Nhân biến mất khỏi thế giới này.
Còn Kiều Nhã Tư, nếu anh không chủ động tiếp cận, che chở cho cô.
Kiều Oanh cũng sẽ không phát điên mà bỏ thuốc để hủy hoại cô.
Hai vợ chồng họ Chu nghe vậy đều hiểu rõ ý anh muốn nói, nhất thời không thể phản bác gì.
“Đi thôi.” Nói xong, Chu Chính nắm lấy tay cô rời đi.
Hai người họ im lặng nhìn bóng dáng hai người tay tɾong tay rời đi, thật lâu không nói gì.
Không biết qua bao lâu, bà Chu mới thở dài một tiếng đầy bất lực.
“Đây là chuyện gì chứ? Ả Kiều Oanh đúng là đáng hận Giết người, hại người, giờ còn kéo the0 cả đường làm quan của A Chính, đúng là mầm họa, sao Thừa Nghiệp lại có người mẹ như vậy được chứ? Đúng là tạo nghiệt, tạo nghiệt mà ”
Ông Chu ôm vợ an ủi “Thôi nào, tôi tin nó đã có sắp xếp từ trước, nếu không cũng chẳng dám tiền trảm hậu tấu thế đâụ”
Bà Chu nhìn ông “Ông không tức vì nó tự quyết sao?”
Ông Chu thở dài, tức chứ, đến mất ngủ cả đêm ấy chứ.
“Nếu nó không chủ động rút lui, một khi bê bối của Kiều Oanh bị phơi bày, chắc chắn nó cũng sẽ bị đình chỉ hoặc cách chức tạm thời. Thà rút lui danh chính ngôn thuận còn hơn.”
“Cái con Kiều Oanh đó đúng là giỏi diễn, tôi thật sự không ngờ cô ta lại là loại đàn bà độc ác như vậy.”
“Thôi, giờ có nói cũng muộn rồi.”
/1760
|