Không hiểu tại sao anh nhất định phải nói ra, chuyện này h0àn toàn không cần thiết phải nói mà, đúng không?
Rốt cuộc anh đang nghĩ gì?
“Không nghe nhầm đâu, năm đó Kiều Oanh bỏ thuốc tɾong rượu của cô ấy, định hủy hoại cô ấy. Người xảy ra quan hệ với cô ấy đêm đó là con. Đó cũng là lý do vì sao cô ấy phải rời khỏi đất nước suốt năm năm trời.”
“Gì… Gì chứ?” Bà Chu nghe xong như muốn ngất xỉụ
“Bà xã?” Ông Chu vội vàng đỡ lấy bà.
Khóe môi Kiều Nhã Tư hơi giật giật, ánh mắt liếc sang cặp vợ chồng đang sững sờ như mất hồn.
Cô thật sự không nhịn được, đứng lên, bước đến bên cạnh anh, nghiến răng hạ giọng.
“Anh nói ra chuyện đó làm gì chứ?”
Chu Chính nghiêng đầu liếc cô một cái “Về ngồi lại đi.”
Kiều Nhã Tư còn định nói gì đó thì đã nghe anh nói tiếp “Nghe lời.”
Cô hít sâu một hơi, vẫn không hiểu rốt cuộc anh đang định làm gì, nhưng cuối cùng vẫn xoay người trở về ngồi xuống.
Dù sao thì bây giờ nhìn ở góc độ nào, cô cũng là người duy nhất bị hại.
Muốn trách cũng không thể trách cô được.
Kẻ đầu sỏ là Kiều Oanh, cô có gì mà phải cúi đầu?
Thế là cô ngồi lại, lưng thẳng tắp, đầy kiêu hãnh.
Bà Chu ôm ngực hít thở sâu, cố gắng tiếp nhận sự thật này.
“Không ngờ, không ngờ lại có chuyện như vậy Cái con Kiều Oanh kia thật là… thật là…”
Thấy bà không tìm ra được từ nào để miêu tả, Kiều Nhã Tư tốt bụng nhắc “Không bằng he0 chó.”
“Đúng Đúng là không bằng he0 chó ”
Nói xong, bà Chu im lặng, ngẩng đầu nhìn Kiều Nhã Tư, vẻ mặt càng thêm phức tạp.
Nói cho cùng, cô cũng là người bị hại.
Con dâu bỏ thuốc, con trai lại thành thuốc giải.
Dù nhìn kiểu nào thì người chịu thiệt vẫn là cô gái trẻ này.
Bà Chu nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Kiều Nhã Tư một lúc lâu, rồi như sực nhớ ra một chuyện quan trọng hơn.
Bà hít sâu một hơi, vội nắm lấy tay chồng.
“Làm sao vậy?”
Bà Chu lắc đầu, tay run rẩy chỉ vào Kiều Nhã Tư, nhưng câu hỏi lại hướng về phía Chu Chính.
Kiều Nhã Tư thấy vậy chớp chớp mắt, chỉ cô làm gì?
“Năm, năm năm trước, con bé mới bao nhiêu đâu chứ, chẳng phải nó vẫn, vẫn… chưa…?”
Ông Chu cũng phản ứng kịp, sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Vừa tròn mười tám.” Chu Chính thản nhiên đáp.
Nghe thấy mấy chữ vừa tròn mười tám, bà Chu lại suýt ngất.
“Bà xã?” Ông Chu vội đỡ lấy vợ, giúp bà bình tĩnh lại “Bình tĩnh, đừng xúc động.”
Bà Chu ôm ngực, thở dồn dập “Tội nghiệt… Đúng là tội nghiệt mà ”
Ông Chu trầm mặc một lúc rồi nhìn con trai “Đây là lý do con từ chức sao?”
“Có nhiều yếu tố.”
“Vậy thì nói rõ từng yếu tố một xem tại sao con nhất định phải từ chức?”
Hiển nhiên ông vẫn rấtgiận vì con trai tự ý quyết định chuyện lớn như thế.
“Con đã đưa Kiều Oanh đến đồn cảnh sát. Trước khi làm vậy, con buộc phải từ chức, nếu không sẽ gây ra ảnh hưởng rấtlớn.”
Nghe vậy, Kiều Nhã Tư mới quay sang nhìn anh.
Ý anh là vì sợ việc Kiều Oanh bị bắt sẽ ảnh hưởng đến chức vụ nên mới chủ động từ chức?
Chỉ để giảm ảnh hưởng?
Không, không đúng. Mới nãy tɾong xe anh còn nói anh đã định nghỉ hưu từ một năm trước.
Vậy một năm trước anh đã định sẵn sẽ đoạn tuyệt với Kiều Oanh?
Tim cô đột nhiên đập lỡ một nhịp, cứ nhìn anh chăm chăm.
Nếu thật sự là vậy, thì chẳng phải anh đã lên kế hoạch đưa cô ta vào tù từ lâu rồi sao?
/1760
|