Cô vội vàng nhìn màn hình, là Lý Vi.
Do dự một chút rồi cô nhấn nghe máy.
“Thư ký Lý?”
“Kiều tổng, ông bà Chu muốn mời cô về nhà một chuyến. Họ có chuyện muốn nói với cô.”
Sắc mặt Kiều Nhã Tư bình tĩnh “Cô đã nói hết rồi à?”
“Cũng gần hết rồi.”
“Được, tôi biết rồi. Nói họ chờ chút, tôi về ngay.”
“Vâng.”
Cúp đïện thoại, Kiều Nhã Tư cầm chìa khoá rời đi.
Nửa tiếng sau, Kiều Nhã Tư trở về nhà họ Kiềụ Vừa bước vào cửa, cô đã thấy Lý Vi đứng bên cạnh ghế sofa, và vợ chồng họ Chu đang ngồi với vẻ mặt lạnh lùng.
Cô thay g͙iày rồi đi tới, nói với Lý Vi “Thư ký Lý, ngồi đi, đứng mãi không mỏi chân à?”
Lý Vi lắc đầu nhưng vẫn nghe the0, ngồi xuống ghế đơn.
Kiều Nhã Tư thì ngồi đối diện vợ chồng họ Chu, rót hai ly trà, một ly đưa cho Lý Vi, một ly cho mình.
“Ông bà gọi tôi về là có chuyện muốn nói sao?”
Bà Chu nhìn cô với vẻ mặt phức tạp “A Oanh đâu?”
Kiều Nhã Tư uống một ngụm trà rồi lắc đầu “Tôi không biết.”
“Cháu thật sự không biết, hay là không muốn nói? Chuyện A Oanh làm, thư ký Lý đã kể hết cho chúng tôi rồi. Nhưng dù sao thì con bé cũng là người nhà họ Chu chúng tôi…”
“Bà Chu, the0 như tôi biết, hai tháng trước Kiều Oanh và con trai của bà đã ký giấy ly hôn. Bây giờ cô ta không còn là người của nhà họ Chu nữa mà?”
Bà Chu nghe vậy thì sững lại, hít sâu một hơi “Dù vậy thì con bé vẫn là mẹ ruột của Thừa Nghiệp. Nhà họ Chu tuyệt đối không thể để xảy ra scandal như vậy ”
Kiều Nhã Tư khẽ nhếch môi, nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, nhìn thẳng vào hai người họ.
“Vậy thì sao?”
Bà Chu cau mày lại, như thể còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nói.
“Cô bé, chúng tôi đều đã biết mọi chuyện rồi. Nhưng dù sao thì Kiều Oanh cũng là mẹ ruột của Thành Nghiệp, mong cháu hãy giao người cho chúng tôi. Chúng tôi sẽ cho cháu một lời giải thích thỏa đáng.”
“Lời giải thích?” Kiều Nhã Tư lặp lại nhẹ nhàng, rồi dựa vào ghế sofa khẽ cười.
“Vậy xin hỏi bà Chu định đưa ra lời giải thích như thế nào thì mới có thể bù đắp cho tội ác mà cô ta gây ra?”
Bà Chu liếc nhìn chồng mình, thấy ông gật đầu mới lên tiếng.
“Chúng tôi quyết định chuyển 5% cổ phần của Chu thị cho cháu coi như bồi thường.”
Lý Vi ngồi một bên nhìn sang Kiều Nhã Tư, 5% cổ phần của Chu thị.
Nhưng Kiều Nhã Tư chỉ lắc đầu “Không, thứ tôi muốn không phải những thứ đó.”
Bà Chu nhíu mày, kiên nhẫn thương lượng “Vậy cháu muốn gì cứ nói ra, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng đáp ứng.”
Kiều Nhã Tư khẽ nhếch môi, nhìn hai vợ chồng họ, bình tĩnh nói.
“Các người có thể làm cho mẹ tôi sống lại không? Hay giúp tôi tìm ra cha ruột của mình để xóa bỏ danh phận con hoang? Hoặc khiến bà ngoại tôi khỏi bệnh, hoặc khiến chân thư ký Lý chưa từng bị thương?”
Lý Vi cúi đầu, không nói gì.
“Cháu… Cháu nói vậy chẳng phải là làm khó chúng tôi sao?” Bà Chu không vui nói.
“Vậy thì cứ cho là tôi làm khó hai người đi? Ngoài những điều đó ra, bất kỳ điều kiện nào khác tôi đều không chấp nhận. Hoặc giao Kiều Oanh ra tòa, để cô ta chịu sự trừng phạt của pháp luật.”
“Cháu ” Sắc mặt bà Chu lập tức thay đổi, đứng bật dậy khỏi ghế sofa.
Chồng bà kéo bà ngồi xuống lại rồi trầm giọng hỏi.
“Cô bé, thật sự không còn gì để thương lượng sao?”
Kiều Nhã Tư đối mặt với ánh nhìn đen sâu đầy áp lực của ông ta mà không hề sợ hãi, lắc đầu “Không.”
Người đàn ông nhe0 mắt lại, dù tóc đã bạc trắng, tuổi đã cao, nhưng khí thế vẫn rấtuy nghiêm.
“Cháu không sợ chúng tôi ra tay với cháu sao?”
Kiều Nhã Tư nghe vậy liền bật cười, đưa tay che khóe miệng lại.
“Con bé kia, cười cái gì?” Bà Chu tức đến ôm ngực, mắt trừng lớn khó tin, cũng như chưa từng gặp ai như vậy.
Lý Vi chỉ cúi đầu sâu hơn.
“Không có gì, nếu hai người muốn ra tay thì cứ việc, tôi không sợ. Cùng lắm cá chết lưới rách. Dù sao tôi đang nắm tɾong tay chứng cứ phạm tội giết người của Kiều Oanh. Giờ cô ta biến mất, tôi h0àn toàn có thể giao chứng cứ cho cảnh sát, biến cô ta thành tội phạm giết người bị truy nã toàn quốc. Nếu hai người muốn dùng Kiều thị để uy hiếp tôi thì khỏi, tôi vừa ký xong dự án hợp tác với Tần thị và cả Cố thị ở Cảng Thành.”
“Con bé này đúng là, đúng là… ”
/1760
|