Ly Hôn Và Nước Mắt Sau Chiến Tranh Lạnh

Chương 1600

/1760


Kiều Nhã Tư liếc sang cô ấy, vỗ nhẹ vai cô ấy và nói  “Thư ký Lý, cô được nghỉ nửa ngày. Nhân tiện giúp tôi tiếp đón ông bà Chụ Tôi có việc ở công ty, phải đi trước.”

Lý Vi quay sang nhìn cô, gật đầu  “Vâng, Kiều tổng.”

Kiều Nhã Tư khẽ cong môi cười, trước khi rời đi còn khẽ cúi đầu với hai người đang ngồi trên ghế sofa  “Ông bà cứ tự nhiên. Tôi còn việc ở công ty nên xin phép đi trước. Có gì thắc mắc cứ hỏi Thư ký Lý.”

Nói xong cô liền xoay người rời đi, để lại vợ chồng nhà họ Chu ngồi ngơ ngác trên sofa.

Không ngờ là mình đến nhà người ta mà lại bị bỏ mặc như vậy.

“Ơ… Cái con bé này…”

Lý Vi thu lại ánh mắt dõi the0 bóng lưng của Kiều Nhã Tư, nhìn về phía hai người.

Bà Chu nhíu chặt mày, sắc mặt khó coi như sắp bấm chết một con ruồi.

“Thư ký Lý, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? A Chính và A Oanh đâu? Tại sao A Oanh lại từ chức Tổng Giám đốc của Tập đoàn Kiều thị? Cô biết gì thì nói hết đi ”

Lý Vi cúi đầu  “Vâng, thưa bà.”

Trên đường lái xe đến công ty, Kiều Nhã Tư gọi đïện cho Chu Chính qua Bluetooth một lần nữa.

Vẫn không kết nối được. Cô cau mày, liếc gương chiếu hậu rồi lập tức quay đầu xe.

Cô lái xe đến biệt thự ở ngoại ô. Nhưng khi xuống xe và nhấn chuông cửa thì không có ai ra mở.

Sắc mặt Kiều Nhã Tư thay đổi, cô cúi người nhìn vào bên tɾong qua khe cổng.

Bên tɾong im lặng như tờ, giống như đã không còn ai ở đó nữa.

Cô cau mày chặt hơn, xoay người, cắn chặt môi.

“Chu Chính, rốt cuộc anh đang giở trò gì vậy ”

Cô hít sâu một hơi rồi lái xe rời đi.

Việc Chu Chính mất liên lạc khiến Kiều Nhã Tư cả ngày không  mất.

Cô không hiểu Chu Chính rốt cuộc đang nghĩ gì.

Anh từng yêu cầu cô cho anh thời gian một tháng, và cô đã đồng ý.

Nhưng hôm nay vừa đúng hạn, điều cô nhận được lại là tin anh tuyên bố từ chức Ủy viên.

Bây giờ ngay cả người cũng không tìm thấy, đừng nói gì đến Kiều Oanh.

Kiều Nhã Tư nghĩ mãi không thông, nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cuối cùng, cô đập ma͙nh lên bàn làm việc.

Làm Đỗ Khả Vân giật nảy mình  “Kiều, Kiều tổng, có chuyện gì vậy ạ?”

Kiều Nhã Tư ngẩng đầu nhìn cô ấy  “Không sao, cô ra ngoài trước đi.”

“Vâng, vậy tôi ra ngoài trước.”

Đợi Đỗ Khả Vân đi rồi, Kiều Nhã Tư mới đứng dậy, đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn ra ngoài.

“Chu Chính, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Cô chống tay lên cửa kính, chậm rãi nhắm mắt lại.

Chẳng lẽ anh thực sự muốn bỏ lại tiền đồ, mang Kiều Oanh cao chạy xa bay?

Khả năng đó tuy rấtnhỏ, nhưng không thể loại trừ.

Nhưng nếu đúng là như vậy…

Chỉ nghĩ đến thôi, lòng cô đã cuộn trào như sóng lớn, đau đớn khôn nguôi.

Rất nhanh, cô lại gạt bỏ suy đoán đó.

Nếu không phải vậy thì việc anh đột nhiên biến mất, còn mang the0 cả Kiều Oanh…

Không đúng, còn một người nữa.

Kiều Nhã Tư lập tức gọi đïện.

“Xin chào, đây là Bệnh viện An Tâm, xin hỏi quý khách cần gì?”

“Người ở giường bệnh số 103 còn ở đó không?”

“Giường 103 à? Xin hỏi quý danh của quý khách?”

“Tôi họ Kiều, Kiều Nhã Tư. Trước đây từng tới rồi.”

“A, là Kiều tiểu thư. Người ở giường 103 đã xuấtviện tối qua rồi ạ.”

Kiều Nhã Tư siết chặt đïện thoại, quai hàm căng lên.

“Kiều tiểu thư?”

“Được, tôi biết rồi, cảm ơn.” Cô cúp máy, chống hai tay lên hông, quay một vòng tại chỗ.

Lông mày cô nhíu chặt, đang cân nhắc có nên mang chứng cứ đang nắm tɾong tay đến thẳng cảnh sát để báo án hay không thì đïện thoại re0 lên.


/1760

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status