Cố Đình Sâm đột nhiên cười khẽ một tiếng.
Lâm Bình liếc nhìn qua kính chiếu hậu, có hơi không hiểu nổi.
Cho đến khi hai người họ đến gần, Lê Thiển đứng phía sau Lê Hoan, cúi đầu nhìn xuống đất.
“Cố tổng, có rảnh để nói chuyện một chút không?”
Ánh mắt Cố Đình Sâm lướt qua khuôn mặt Lê Hoan, dừng trên người phụ nữ đang trốn sau lưng cô ấy.
Anh rít một hơi thuốc cuối cùng, giọng nói mang theo sự quyến rũ chết người “Được.”
Trong phòng trà riêng.
Hai chị em ngồi cạnh nhau, Cố Đình Sâm tự mình rót trà cho cả hai, giọng điệu nhàn nhạt.
“Lê tổng muốn nói chuyện gì với tôi?”
Lê Hoan cầm chén trà, nhấp một ngụm rồi mới ngước mắt nhìn anh.
“Thiển Thiển, em đi lấy giúp chị ít đường phèn đi, trà này hơi đắng.”
Lê Thiển biết chị muốn cố ý đuổi mình đi, cô do dự một chút rồi quay sang nhìn người đối diện.
Ánh mắt Cố Đình Sâm cũng đang đặt trên người cô, nhưng chỉ đối diện chưa đầy một giây, cô đã vội dời mắt.
“Dạ.”
Cố Đình Sâm nhìn theo bóng dáng cô rời đi, sau đó mới thu hồi ánh mắt “Nói đi.”
Lê Hoan đặt chén trà xuống, lấy một bản hợp đồng từ trong túi ra.
Cố Đình Sâm lật vài trang liền nhận ra đây là gì, giấy chuyển nhượng cổ phần của tập đoàn Lê thị.
Anh cười như không cười, đẩy hợp đồng trở lại “Lê tổng, cô nghĩ tôi muốn có Lê thị thì đó là chuyện khó sao?”
Lê Hoan lắc đầu “Tất nhiên là không. Số cổ phần này là để bày tỏ thành ý, ba năm qua quả thật đã nhờ phúc của Cố tổng.”
“Cho nên muốn qua cầu rút ván?”
“Cố tổng, tôi có một câu hỏi muốn hỏi cậụ”
Cố Đình Sâm lười nhác nâng mắt nhìn cô.
“Cậu có thích Thiển Thiển không?”
Anh lại cười “Thích thì đáng giá bao nhiêu? Lê tổng không giống người ngây thơ như vậy.”
Lê Hoan khẽ mỉm cười, gật đầu “Vậy cậu cảm thấy chân tình có đáng giá không?”
Cố Đình Sâm nheo mắt “Có gì cứ nói thẳng.”
Lê Hoan lấy ra một chiếc chìa khóa, đẩy qua “Đây là chìa khóa phòng kho tầng ba nhà chúng tôi. Câu trả lời cậu muốn đều ở trong đó. Tôi chỉ có một yêu cầu, hy vọng sau khi Cố tổng xem xong có thể nghiêm túc cân nhắc chuyện ly hôn. Tôi vô cùng cảm kích.”
Nói xong, cô đứng dậy, khẽ gật đầu với anh rồi rời khỏi phòng trà.
Lê Thiển thấy chị bước ra thì hơi ngạc nhiên “Chị nói chuyện xong nhanh vậy sao?”
Lê Hoan gật đầu “Cố tổng đã đồng ý sẽ suy nghĩ nghiêm túc về chuyện ly hôn của hai người.”
Lê Thiển tò mò “Anh ta nói sẽ suy nghĩ ư? Chị hai, chị đã nói gì với anh ta vậy?”
Lê Hoan xoa nhẹ đầu cô, mỉm cười “Là chuyện có lợi cho em.”
“Hả?”
Lê Hoan chỉ cười mà không nói gì thêm. Cô cũng không chắc sau khi biết chuyện đó, Cố Đình Sâm sẽ lựa chọn buông tay với Thiển Thiển hay sẽ rung động.
Nhưng bất kể kết quả ra sao, đối với Thiển Thiển mà nói thì đều không phải là chuyện gì xấụ
Sự yêu thích thoáng qua thì quá nông, nhưng chân tình thì vô cùng khó có được.
Là thương nhân, họ hiểu rõ điều này nhất.
Lâm Bình thấy người bước ra thì có hơi bất ngờ, không ngờ lại nói chuyện nhanh như vậy.
“Đến nhà họ Lê.”
“Vâng, Cố tổng.”
Người nhà họ Lê thấy anh đến cũng không hề ngạc nhiên, chỉ lặng lẽ dẫn anh lên tầng ba đến trước căn phòng chứa đồ rồi rời đi.
Cố Đình Sâm đứng yên trước cánh cửa hồi lâu, cuối cùng vẫn đưa tay mở ra.
Bên trong bốc lên một mùi bụi bặm, có thể thấy đã rất lâu không có ai dọn dẹp nơi này rồi.
Lâm Bình không nhịn được mà ho vài tiếng “Sao lại nhiều bụi thế này?”
Ngay khoảnh khắc Cố Đình Sâm bật đèn trong phòng chứa đồ, ánh mắt anh lập tức bị hút chặt vào bức tường bên trái.
Đồng tử anh khẽ co lại, quả thực bị cảnh tượng trước mắt tác động mạnh mẽ về cả thị giác lẫn cảm xúc.
Lâm Bình nhìn rõ cũng hít sâu một hơi đầy kinh ngạc “Đây… Chẳng phải đều là ảnh của Cố tổng sao?”
Đúng vậy, cả một bức tường đầy ắp ảnh của Cố Đình Sâm.
/1760
|