Cô nhìn chị bằng ánh mắt kiên định "Em muốn đi làm."
Lê Hoan yên lặng nhìn cô "Sao đột nhiên…"
Lê Thiển cười, nhưng còn khó coi hơn cả khóc "Vì em không muốn làm con chim trong lồng nữa, em muốn làm chính mình, không phụ thuộc vào ai nữa."
Lê Hoan cười mãn nguyện, nhưng đôi mắt lại đỏ hoe.
"Được…"
Lê Thiển dọn về nhà họ Lê mà không mang theo bất cứ quần áo hay trang sức nào từ biệt thự.
Má Trương nhận được cuộc gọi thì sững sờ, nhưng cũng không dám trì hoãn, lập tức gọi cho Cố Đình Sâm.
Thế nhưng bên kia vẫn không ai bắt máy. Má Trương tức đến mức không nhịn được mà lẩm bẩm chửi rủa.
“Đáng đời Chẳng trách vợ cũng muốn bỏ đi, hừ ”
Ngày thứ hai sau khi dọn về nhà họ Lê, Lê Thiển đến công ty, Lê Hoan triệu tập một cuộc họp đột xuất để giới thiệu thân phận của Lê Thiển.
Hơn nữa sẽ tạm thời đảm nhiệm vị trí thư ký của Lê Hoan.
Muốn học hỏi thì phải đi theo Lê Hoan.
Toàn bộ công ty đều biết nhà họ Lê còn có một vị thiên kim, nhưng nhiều năm qua cô hiếm khi xuất hiện.
Bởi vì khi trước, yêu cầu của Cố Đình Sâm là cô chỉ cần làm một Cố phu nhân thật tốt, những thứ khác đều không cần bận tâm. Anh đã muốn ẩn hôn, đương nhiên cũng không thích cô ra ngoài phô trương thanh thế.
Ba ngày sau, Cố Đình Sâm mới trở về biệt thự.
Thế nhưng khi không thấy cô ở nhà, sắc mặt anh trầm xuống
“Phu nhân đâu?”
Má Trương thầm trợn mắt nhưng vẫn cúi đầu trả lời “Tiên sinh, phu nhân không có ở đây.”
“Cô ấy đi đâu?”
Lúc này má Trương mới ngẩng đầu nhìn anh một cái, thành thật đáp “Phu nhân đã dọn về nhà họ Lê từ ba ngày trước rồi ạ.”
Quả nhiên, sắc mặt Cố Đình Sâm lập tức tối sầm lại, ánh mắt vốn hờ hững bỗng toát ra luồng lạnh lẽo.
Má Trương bị nhìn đến mức da đầu tê dại, chưa đợi anh chất vấn đã vội vàng lên tiếng.
“Tôi đã gọi điện cho ngài rồi, là ngài không nghe máy ”
Làm gì mà trừng mắt với bà? Định ăn thịt người chắc?
Cố Đình Sâm không nói gì, chỉ siết chặt quai hàm, vài giây sau mới cười lạnh một tiếng.
“Gan cũng to thật.”
Má Trương cúi đầu không dám nói gì, nhưng trong lòng lại âm thầm trợn mắt vài cái.
Nhìn bóng lưng anh rời đi, má Trương mới thở phào nhẹ nhõm, vừa lẩm bẩm vừa lấy chiếc điện thoại cũ của mình ra báo tin.
“Alo, phu nhân Tiên sinh vừa về nhà, biết cô về nhà mẹ đẻ thì rất không vui, tôi đoán là cậu ấy sẽ tìm cô đó, cô chuẩn bị tinh thần đi nhé.”
Lê Thiển cúp điện thoại, nhíu chặt mày.
“Sao thế? Ai gọi vậy?”
Cô lắc đầu “Cố Đình Sâm về rồi.”
Lê Hoan lập tức ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt dừng trên chiếc điện thoại trong tay cô.
“Vừa hay, chị có chuyện muốn nói với cậu ta.”
Lê Thiển hơi bất an nhìn chị gái “Chị hai…”
Lê Hoan chỉ mỉm cười trấn an “Yên tâm đi, chị có chừng mực, đừng lo.”
Quả nhiên, ngay giây sau điện thoại của Lê Thiển lại reo lên. Cô nhìn chằm chằm vào cái tên trên màn hình một lúc lâu mới ấn nghe.
“Ở đâu?” Không đợi cô mở lời, giọng điệu lạnh lùng của Cố Đình Sâm đã vang lên.
Dưới ánh mắt động viên của Lê Hoan, Lê Thiển đáp “Ở công ty, tập đoàn Lê thị.”
Nửa tiếng sau…
Cố Đình Sâm ngồi trong xe, châm một điếu thuốc, hạ một phần cửa kính xuống, giọng điệu lạnh lẽo.
“Cô ấy đến làm việc ở Lê thị mà cậu không biết?”
Lâm Bình lập tức cúi đầu nhận lỗi “Xin lỗi Cố tổng.”
Lại thêm một sai sót của anh ta.
Ánh mắt Cố Đình Sâm thản nhiên, ngón tay kẹp điếu thuốc tựa vào cửa sổ xe, nheo mắt nhìn lối vào tập đoàn Lê thị.
Rất nhanh, bóng dáng mảnh khảnh kia xuất hiện, bên cạnh còn có một người phụ nữ khác.
/1760
|