Nhưng bà ta cũng không dám nổi giận, chỉ có thể cứng nhắc nói “Cha, con thấy không khỏe, con xin phép lên lầu nghỉ.”
Phu nhân Mạnh vừa đi, người xấu hổ nhất chính là Nguyễn Thanh Thanh.
Cô ta cố tỏ vẻ đáng thương “A Thần, em biết ông nội không thích em. Hay là em đi thôi, tránh để ông nội phải khó chịụ”
Mạnh Tư Thần đau lòng nắm tay cô ta “Sao anh có thể để em đi được.”
Nhưng ông cụ chẳng hề nể nang gì hai người này.
“Cả hai người cùng cút luôn cho tôi ”
“…”
Ông cụ Mạnh đã sống nửa đời người, kiểu người nào mà ông ấy chưa từng nhìn thấu?
Ông ấy cười lạnh, trong giọng nói đầy vẻ châm biếm “Nhà họ Mạnh chúng tôi không phải hào môn thế gia gì, nếu không thì cô Nguyễn năm đó đã không dám đơn phương hủy bỏ hôn ước, chạy ra nước ngoài, suýt nữa khiến nhà họ Mạnh trở thành trò cười cho cả thành phố.”
“Bây giờ quay về, chẳng lẽ vì cảm thấy sản nghiệp nhà họ Mạnh hơi khởi sắc được một chút, có thể xứng với cô Nguyễn rồi sao? Tâm tư này của cô chỉ có thể lừa được đồ ngu ”
Ông cụ là người thẳng thắn, vừa mở miệng đã mắng như tát nước.
“Muốn giở mánh khóe trước mặt tôi? Cô còn non lắm Tài sản nhà họ Mạnh, dù có để lại hết cho A Ninh, cũng sẽ không để cô được lợi một xu ”
Mạnh Tư Thần thấy Nguyễn Thanh Thanh bị mắng đến tái mặt, vươn tay ôm cô ta chặt hơn.
“Thanh Thanh năm đó cũng vì có nỗi khổ tâm không nói được, xa nhau ba năm, bây giờ chúng cháu cuối cùng mới có thể ở bên nhaụ Sao ông có thể chia rẽ đôi uyên ương? Hơn nữa, Thanh Thanh không phải loại phụ nữ vì tiền, cha mẹ cô ấy cũng đã nói nếu chúng cháu mở công ty mới thì sẽ đầu tư vốn, chỉ hy vọng chúng cháu sống yên ổn cùng nhaụ”
“Ông nội, ông không thể đánh giác ác ý Thanh Thanh như vậy được.”
Mạnh Tư Thần vừa nói vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thẩm Tư Ninh đang ngồi bình tĩnh ở đó, như thể bản thân là người ngoài cuộc, trong lòng lại càng thêm bực bội.
Kết quả ông cụ nghe anh ta nói như vậy, lại càng tức giận đến mức không chịu được, đập mạnh gậy xuống đất “Ba năm qua, tôi không muốn nhắc tới Cậu đúng là vong ân bội nghĩa, không sợ gặp báo ứng hay sao? Thằng nhãi này lại còn coi đá là ngọc ”
Ông ấy thật sự không thể tin được, cả đời mình anh minh sáng suốt, cuối cùng lại có một đứa cháu trai ngu ngốc và mù quáng như vậy. Ông ấy nhìn chằm chằm Mạnh Tư Thần, giận đến suýt ngất.
“Năm xưa khi cậu ốm đau, là A Ninh không rời không bỏ, chăm sóc ngày đêm. Công ty gặp khó khăn cũng là một mình con bé đến thương lượng với người nổi tiếng tính khí thất thường như Hoắc Cảnh Xuyên. Nếu không có con bé, nhà họ Mạnh liệu có thể đi đến ngày hôm nay không?”
Nhắc đến chuyện này, ông cụ lại cảm thấy xót xa. Ai mà không biết Hoắc Cảnh Xuyên vừa tàn tật vừa nóng nảy, một cô gái trẻ như Thẩm Tư Ninh phải tốn biết bao công sức mới gặp được Hoắc Cảnh Xuyên, để cứu sống công ty.
Thậm chí có tin đồn cô đã quỳ trong phòng làm việc suốt mấy tiếng đồng hồ mới xin được hợp đồng.
Không ngờ khi sự nghiệp đã thành công, Mạnh Tư Thần lại đối xử với cô như vậy.
Ông cụ giận đến run người “Vong ân phụ nghĩa rồi sẽ bị quả báo, cậu có biết không?”
Mạnh Tư Thần mặt lạnh như tiền nói “Cháu biết, cũng không quên. Cho nên cháu đã đưa cho cô ta ba ngàn vạn, còn có biệt thự ở Lam Kình Hải Loan, đủ để cô ấy sống sung túc cả đời.”
Mạnh Tư Thần thừa nhận mình đuối lý, nhưng anh ta không nghĩ mình sai.
“Thẩm Tư Ninh đúng là trước đây rất tốt, nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng.”
Có lẽ cũng cảm thấy mình hơi đuối lý, Mạnh Tư Thần quay đầu nhìn Thẩm Tư Ninh, cố chấp nói “Tôi biết cô nghĩ gì, nhưng tôi không yêu cô. Tình cảm là chuyện không thể ép buộc được, dù cô có nhờ ông nội ép tôi, cũng vô ích ”
“Tôi sẽ không buông tay Thanh Thanh, cho dù cô có cố gắng chia rẽ cũng vô ích thôi.”
Thẩm Tư Ninh mỉm cười đầy mỉa mai “Chia rẽ? Tôi có nói gì đâụ”
Bảo là không giận thì là nói dối, nhưng sau khi ly hôn, khi mọi ảo tưởng thuở thiếu niên tan biến, cô chỉ cảm thấy buồn cười.
/947
|