“Cha mẹ của Thanh Thanh đúng là rất giỏi, không những có thể làm chỗ dựa cho con gái, còn có thể giúp nhà họ Mạnh nữa. Cho nên A Ninh à, con phải nghĩ kỹ xem có thật sự muốn trở mặt với nhà họ Mạnh không?”
Vừa là lời tâng bốc đầy sát thương nhắm vào Nguyễn Thanh Thanh, cũng là lời đe dọa ngấm ngầm gửi đến Thẩm Tư Ninh.
“Phu nhân Mạnh quá lời rồi, cháu chỉ là lấy lại đồ của mình mà thôi, đâu đến mức gọi là trở mặt.”
“Hơn nữa sáng nay cháu đã thuê người đến thu dọn đồ đạc ở biệt thự Lục Hồ, đợi gặp ông cụ xong thì chắc bọn họ cũng dọn dẹp gần xong xuôi, từ nay về sau không còn nợ nần gì nhau nữa.”
Thẩm Tư Ninh liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, tính toán thời gian.
“Huống hồ nhà họ Mạnh gia thế lớn, chắc không đến mức phải giữ khư khư một tấm thiệp mời như thế.”
Phu nhân Mạnh thấy cô không ăn mềm cũng chẳng sợ cứng, tức đến nghiến răng.
“Nhà họ Mạnh làm gì thiếu chút đồ đó của cô ”
Mạnh Tư Thần vội đỡ lấy mẹ, ánh mắt đầy ghét bỏ nhìn Thẩm Tư Ninh “Nếu sớm biết cô là loại đàn bà nhỏ nhen như thế, tôi tuyệt đối sẽ không cho cô bước chân vào nhà họ Mạnh Người đâu Mau đưa tấm thiệp cho cô ta rồi đuổi cô ta đi ”
Thẩm Tư Ninh bình thản như thể không hề nghe thấy lời anh ta nói.
Nhìn thấy dáng vẻ dửng dưng đó của cô, càng khiến lửa giận trong lòng Mạnh Tư Thần cháy rực “Nếu không phải năm đó cô cứu ông nội nên vì báo ân mà tôi cưới cô, thì tôi tuyệt đối sẽ không lấy loại phụ nữ như cô…”
Chưa kịp nói hết câu thì bị ngắt lời.
“Thằng nghiệp chướng này ”
Một tiếng quát giận dữ vang lên từ bên ngoài.
Chỉ thấy ông cụ nhà họ Mạnh mặt mày đầy giận dữ, được quản gia dìu bước vào. Vừa thấy Mạnh Tư Thần, ông ấy đã giơ gậy định quật lên lưng anh ta.
“Cái đồ súc sinh có mắt như mù, sao tôi lại có đứa cháu như cậu hả? Cậu bị người phụ nữ này làm mờ mắt, tâm trí mê muội rồi ”
Ông cụ chỉ thẳng vào Nguyễn Thanh Thanh, giận đến run người.
“Có phải cậu đã quên rồi không? Chính người phụ nữ này vì thích giàu chê nghèo mà bỏ chạy ngay trong ngày cưới, suýt nữa khiến nhà họ Mạnh chúng ta trở thành trò cười của cả thành phố A Nếu không có A Ninh đứng ra dọn dẹp mớ hỗn độn đó thay cho cậu, cậu có được ngày hôm nay không?”
Mạnh Tư Thần “Cháu không quên, nhưng Thanh Thanh không phải loại người như vậy, là do cha mẹ cô ấy ép gả nên cô ấy mới làm vậy, cô ấy còn có thể làm gì? Chẳng phải lúc đó ông cũng ép cháu cưới Thẩm Tư Ninh…”
Chát
Còn chưa nói hết, một cái tát giáng thẳng lên mặt anh ta.
Ông cụ tức đến run cả tay “Rõ ràng là cậu bị Nguyễn Thanh Thanh lừa ”
Trong nhà họ Mạnh, người duy nhất Thẩm Tư Ninh kính trọng chính là ông cụ từng trải này.
Cô nhẹ nhàng đỡ lấy ông ấy “Ông đừng giận, sức khỏe ông còn yếu, vừa mới xuất viện, cần phải nghỉ ngơi nhiều mới được.”
Ông cụ Mạnh thở dài một tiếng, không biết kiếp trước mình gây nghiệp gì mà có đứa cháu thế này. Ông ấy vỗ nhẹ vai Thẩm Tư Ninh rồi ấn cô ngồi xuống ghế sofa, sau đó lại trừng mắt nhìn Mạnh Tư Thần.
“Ba năm qua, nếu không có A Ninh lo liệu việc nhà, thì cậu có thể yên tâm mà phát triển sự nghiệp được sao? Kiếp này tôi làm người chỉ biết có ơn tất báo, đồ vong ơn bội nghĩa ngay cả điều này cũng không biết như cậu, không xứng làm con cháu nhà họ Mạnh ”
Mạnh Tư Thần bị ông nội mắng đến nỗi mặt lúc trắng lúc xanh, nhưng không dám cãi lời.
Mắng xong cháu trai, ông cụ quay sang nhìn Thẩm Tư Ninh với ánh mắt phức tạp, rồi nghiêm túc nói với cô “Cháu trai thì ông có thể đuổi ra khỏi nhà, nhưng đời này của ông chỉ công nhận một mình cháu là cháu dâụ”
Câu nói này như sét đánh ngang tai tất cả mọi người, khiến cả căn phòng chết lặng.
Ai cũng biết ông cụ Mạnh cưng chiều Thẩm Tư Ninh, nhưng không ngờ lại cưng chiều đến mức này
Đặc biệt là phu nhân Mạnh, nghe xong thì tức giận đến ngẩn người. Bà ta làm dâu nhà họ Mạnh mấy chục năm cũng chưa từng nhận được ưu ái như thế. Vậy mà giờ đây, ông cụ lại hoàn toàn coi thường người con dâu như bà ta, vào nhà còn không thèm chào hỏi bà ta lấy một tiếng, lại còn muốn đuổi cả cháu trai mình ra khỏi nhà vì người phụ nữ kia
/947
|