Có lẽ người cô từng yêu không phải là Mạnh Tư Thần, mà là chàng trai trẻ chân thành, nhiệt huyết năm ấy.
Mạnh Tư Thần rõ ràng nhìn thấy nét giận dữ lướt qua khuôn mặt cô, giống như bị ai đó sỉ nhục, khiến anh ta cảm thấy như bị tát vào mặt. Nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ vẻ lạnh lùng.
“Cô lấy đồ rồi thì nhanh đi đi, tôi sẽ không bao giờ cần loại người như cô…”
Mạnh Tư Thần còn chưa nói dứt câu, ông cụ Mạnh đã không chịu nổi nữa.
Ông ấy giơ gậy lên, giáng mạnh vào lưng Mạnh Tư Thần.
Bốp
Lần này ông cụ thật sự nổi trận lôi đình, nên ra tay không hề nể mặt. Mạnh Tư Thần bị đánh đến mức quỳ rạp xuống đất.
Nguyễn Thanh Thanh định chạy tới ngăn cản, nhưng bị quản gia mặt không chút biểu cảm chắn lại.
“Cô Nguyễn, đây là chuyện nhà chúng tôi.”
Từ nhỏ, Mạnh Tư Thần đã được nuông chiều hết mực, chưa từng bị đánh đòn nặng nề như thế này. Huống hồ ông cụ sau khi xuất viện sức khỏe vẫn còn tốt, mỗi gậy đều đánh trúng chỗ đau nhất.
Sắc mặt anh ta tái nhợt, trong khi Thẩm Tư Ninh vẫn lạnh lùng, dửng dưng như thể tất cả chuyện này chẳng liên quan gì đến cô.
“Cút hết cho tôi Từ giờ trở đi, nếu không có sự cho phép của tôi, hai người đừng hòng bước chân vào nhà tổ thêm một bước nào nữa ”
Ông cụ giận dữ quát lớn một tiếng đuổi họ đi, rồi mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế sofa.
Thẩm Tư Ninh rót một ly nước cho ông ấy, vừa giúp ông ấy xoa dịu cơn giận, vừa dịu dàng nói “Ông nội, ông giữ gìn sức khỏe một chút. Cây gậy bằng gỗ trăn quý này đã theo ông biết bao nhiêu năm, đánh hỏng rồi thì tiếc lắm đấy.”
Mạnh Tư Thần vừa gắng gượng đứng dậy, định dắt Nguyễn Thanh Thanh rời đi, lại nghe thấy câu nói nhẹ nhàng kia của Thẩm Tư Ninh, tức đến mức suýt trượt chân.
Trong mắt Thẩm Tư Ninh, anh ta còn không bằng một cây gậy sao?
“Là ông đau lòng vì cháu đấy…” Ông cụ mắt đã đỏ hoe.
Ông ấy lăn lộn trên thương trường nửa đời, chưa từng rơi lệ vì bất kỳ chuyện gì, nhưng giờ ông ấy thật sự thấy hổ thẹn, đã nuôi ra một đứa cháu vong ân bội nghĩa như thế.
Không chỉ phụ lòng ân nhân cứu mạng, mà còn thẹn với quý nhân của nhà họ Mạnh.
“Sau này cháu sẽ không quay về nữa sao?”
Thẩm Tư Ninh nhìn ông cụ, trong lòng cũng cảm thấy nghẹn ngào, nhưng phần nhiều là bình thản. Cô chưa từng nghĩ nhà họ Mạnh nợ cô điều gì, những gì cô làm chỉ là báo ơn mà thôi.
“Ông hiểu rõ con người của cháu mà.” Cô nhẹ nhàng nói, khéo léo lựa lời để không làm ông ấy đau lòng “Cháu ghét nhất là những mối quan hệ không rõ ràng, dây dưa không dứt.”
“Mặc dù giữa cháu và Mạnh Tư Thần không còn gì nữa, nhưng từ tận đáy lòng cháu vẫn luôn xem ông như ông nội của mình. Sau này nếu có chuyện gì, cứ tìm cháu, cháu nhất định sẽ giúp.”
Câu nói chắc nịch “cháu nhất định sẽ giúp”, vừa là lời hứa, vừa là dấu chấm hết cho tất cả.
Ông cụ hiểu tính cách của cô, cũng biết gương vỡ khó lành, chỉ có thể thở dài một hơi thật sâụ
Sau một hồi nói chuyện đôi ba câu về gia đình, ông ấy vẫn lưu luyến không rời tiễn cô ra tận cửa. Nhìn bóng dáng kiêu sa, mạnh mẽ của cô hòa vào khu vườn, ông ấy chỉ biết khẽ thở dài “Đúng là nghiệp chướng mà.”
Bên ngoài nhà tổ.
Nguyễn Thanh Thanh uất ức khoác tay Mạnh Tư Thần, mặt mũi đầy vẻ áy náy nói “Xin lỗi A Thần, đều là lỗi của em, nếu không có em thì ông sẽ không giận đến vậy…”
“Không liên quan đến em đâu, ông nội vốn là người nóng tính. Đợi sau này quen rồi, ông ấy sẽ hiểu con người em như thế nào.” Mạnh Tư Thần đau lòng xoa đầu cô ta, ôm cô ta vào lòng.
Giờ phút này, người con gái mà anh ta từng ngày đêm mong nhớ cuối cùng cũng ở ngay trước mặt, lẽ ra phải là chuyện vui vẻ.
Nhưng không hiểu sao, trong đầu anh ta cứ hiện lên hình ảnh Thẩm Tư Ninh trong chiếc váy dài màu xanh, ánh mắt điềm tĩnh, thái độ lạnh nhạt.
/947
|