“Chắc cô Thẩm tối qua buồn quá nên không ngủ được, quầng thâm mắt rất rõ, trên người còn có vết bị muỗi cắn… Dù sao chuyện này cũng do em mà ra, A Thần nhất định phải an ủi cô ấy thay em.”
Nghe vậy, bước chân của Mạnh Tư Thần bỗng khựng lại, ánh mắt tối sầm nhìn về phía xương quai xanh lộ ra dưới cổ áo sơ mi của Thẩm Tư Ninh.
Đúng là có một vết đỏ mờ mờ ẩn hiện dưới cổ áo sơ mi.
Người trưởng thành đều hiểu rõ, dấu vết đó mang ý nghĩa gì.
“Đêm qua cô ấy có lẽ đã rất buồn ở trên du thuyền, về phòng rồi thì không ra nữa, cũng chẳng có tâm trạng chơi gì, chắc là muốn ở một mình suy nghĩ.”
Giọng Nguyễn Thanh Thanh càng dịu dàng, trong lòng lại càng độc ác.
Cô ta nhất định phải chặt đứt hoàn toàn khả năng hai người kia quay lại.
Sắc mặt Mạnh Tư Thần tối sầm, anh ta bước đến trước mặt Thẩm Tư Ninh, nghiến răng hỏi “Dấu vết trên xương quai xanh của cô là thế nào? Đêm qua lại ra ngoài chơi bời với tên đàn ông nào?”
“Đúng là có đấy, nhưng chẳng liên quan gì đến anh cả.”
Thẩm Tư Ninh ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh ta, trả lời rất thản nhiên.
“Người đó dáng cực kì đẹp, kỹ thuật cũng ổn, vì quá mãnh liệt nên mới để lại dấu vết thôi.”
“Cô…” Mạnh Tư Thần tức đến nỗi nghẹn lời, ánh mắt thản nhiên của cô càng khiến anh ta bốc hỏa.
“Quan trọng là xứng đáng, tính ra là người tốt nhất mà tôi từng gặp.”
Thẩm Tư Ninh nghiêm túc đánh giá, nhìn thấy sắc mặt Mạnh Tư Thần đen sì thì khẽ cười “Chắc tổng giám đốc Mạnh sẽ không giận đâu nhỉ, dù sao thì giữa chúng ta đã sớm chẳng còn liên quan gì, giấy ly hôn cũng đã ký từ trước.”
Mạnh Tư Thần nghiến răng, rõ ràng rất tức giận nhưng lại chẳng thể tìm được lý do để phát tiết.
Dù sao người mang Nguyễn Thanh Thanh về nhà trước là anh ta, ép cô ký đơn ly hôn cũng là anh ta. Bây giờ giữa họ chẳng còn liên quan gì, anh ta càng không có tư cách trách móc cô. Nhưng trong lòng lại vô cùng khó chịụ
“Thẩm Tư Ninh, cô giỏi thật đấy.”
Mạnh Tư Thần nghiến răng nghiến lợi “Ba năm nay cô diễn giỏi lắm, ngoài mặt thì ra vẻ đứng đắn đoan trang, sau lưng thì lẳng lơ buông thả, đến cả tôi cũng bị cô lừa ”
Anh ta tức đến mức không thể nuốt trôi cơn giận này.
“Ít ra tôi không dẫn người về nhà trước khi ly hôn, không bằng tổng giám đốc Mạnh lăng nhăng trắng trợn.”
Thẩm Tư Ninh chưa từng nghĩ một người đàn ông lại có thể tiêu chuẩn kép đến vậy. Ngɵạı tình mang phụ nữ về nhà thì được, nhưng cô vừa ly hôn xong có bạn trai thì lại bị mắng là lẳng lơ.
Nhưng cô chưa bao giờ là người cam chịu nuốt nhục.
“Chỉ tiếc là với ngoại hình như tổng giám đốc Mạnh, dù có lăng nhăng cũng chẳng kiếm được tiền. Có phẩm hạnh lẳng lơ, nhưng lại không có bản lĩnh kiếm chác từ sự lẳng lơ ấy. Thật thiệt thòi cho anh.”
“Cô…” Mạnh Tư Thần lần đầu tiên hiểu thế nào là tức đến ói máụ
Sao trước kia anh ta lại không phát hiện ra miệng lưỡi người phụ nữ này lại sắc bén đến vậy
Nguyễn Thanh Thanh lúc này vừa vỗ lưng anh ta an ủi, vừa âm thầm đổ thêm dầu vào lửa.
“Đừng giận mà A Thần, hãy hiểu cho cô ấy đi. Dù sao cô ấy cũng mồ côi cha mẹ, lại vừa ly hôn, không quyền không thế, chắc chắn phải đi tìm một người để nương tựa. Không thì sau này sống kiểu gì…”
Kết quả Nguyễn Thanh Thanh còn chưa nói hết câu, đã bị tát thẳng một cái vào mặt, ngã ngồi xuống đất.
Bốp
Cái tát này Thẩm Tư Ninh không hề nương tay.
Nửa bên mặt Nguyễn Thanh Thanh lập tức sưng đỏ, khóe miệng rỉ máụ Cô ta kinh hãi ôm lấy nửa bên mặt của mình, không thể tin nổi là Thẩm Tư Ninh dám ra tay ở ngay trước mặt Mạnh Tư Thần
/947
|