Người đàn ông này thân thủ không tồi, nhìn qua là biết đã được huấn luyện từ nhỏ, phản ứng cơ thể nhanh nhạy, thậm chí không thua kém gì những sát thủ trong tổ chức mà cô từng tham gia.
Chiêu thức có thể luyện được, nhưng bản lĩnh như anh chắc chắn đã trải qua nhiều lần sinh tử, giống như cô, chỉ những người từng nhiều phen cận kề cái chết mới có được phản ứng như vậy.
Điều đó cũng đồng nghĩa, loại người này vô cùng nguy hiểm.
Dù đến phút cuối cùng cũng sẽ liều chết phản kháng. Dù sao thì sự tàn nhẫn đã ăn sâu vào máu, nên cách tốt nhất để đối xử với kiểu người như vậy là nước sông không phạm nước giếng, không cần thiết phải chuốc thêm kẻ thù.
Đang trầm ngâm suy nghĩ, Thẩm Tư Ninh thấy màn hình điện thoại sáng liên tục, cô vừa trượt mở thì vô số cuộc gọi nhỡ lần lượt hiện lên không ngừng.
Chết tiệt là đã tám giờ rưỡi rồi.
Sắp đến giờ đã hẹn đi ly hôn với Mạnh Tư Thần
Thẩm Tư Ninh liếc sơ qua người mình, chỉ thấy quần áo rách tả tơi, cúc áo không biết bắn đi đâu mất, ăn mặc thế này mà ra ngoài thì người ta lại tưởng cô bị cướp. Cô vội mở tủ, lấy đại một chiếc sơ mi khoác lên người, rồi nhắn tin cho cô bạn thân “Mình không sao, đừng lo. Về nhà rồi nói saụ”
Ngay khoảnh khắc chuẩn bị bước ra khỏi cửa, Thẩm Tư Ninh khẽ nhíu mày.
Cô liếc nhìn lên giường, xé một tờ giấy, đặt cùng ít tiền lẻ đè dưới khẩu súng “Làm không tốt, trừ tiền, đây là tiền tip.”
Xé rách hết quần áo cô mà chỉ trừ từng này, cô đã nể mặt lắm rồi.
Ra khỏi cửa, Thẩm Tư Ninh chỉnh lại quần áo và đầu tóc, vừa chuẩn bị lái xe vừa gọi điện cho người phụ trách du thuyền “Xóa sạch mọi dấu vết cho thấy tôi từng đến đó.”
“Vâng, cô yên tâm.” Giọng bên kia càng thêm cung kính.
Dù đã phóng như bay đến cục dân chính, cô vẫn đến muộn hơn nửa tiếng so với thời gian hẹn.
Khi thật sự đến ngày này, Thẩm Tư Ninh cứ ngỡ bản thân sẽ đau lòng, nhưng trong lòng lại hoàn toàn trống rỗng. Ba năm qua, từ trong lòng tràn đầy mong chờ đến thất vọng lặp đi lặp lại, cũng đã đến lúc nên buông tay.
Cô thấy Mạnh Tư Thần đã đứng đợi sẵn ở cửa, tựa người vào xe, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn đồng hồ, còn Nguyễn Thanh Thanh thì khoác tay anh ta, không biết đang nói gì, nhưng ánh mắt và nét mặt đều toát lên vẻ dịu dàng e thẹn.
“A Thần, anh không cần vì em mà trái ý ông cụ đâụ.. À, cô ấy đến rồi.”
Mạnh Tư Thần vừa thấy Thẩm Tư Ninh mặt mày lập tức sa sầm, lông mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết ruồi.
“Dù bây giờ cô có hối hận, không muốn ly hôn, cố tình kéo dài thời gian cũng vô ích. Tôi đã quyết định cưới Thanh Thanh, cô đừng giở mấy trò vô dụng đó nữa.”
Anh ta tỏ vẻ mất kiên nhẫn, như thể nhìn thấu mấy trò vặt vãnh của Thẩm Tư Ninh.
“Hôm qua tôi đã nói rồi, dù cô có khóc lóc cầu xin tôi cũng vô ích.”
Thẩm Tư Ninh vừa bước xuống xe đã nghe được câu này. Cô vốn chưa ăn sáng, giờ lại cảm thấy có chút buồn nôn. Dù đã biết Mạnh Tư Thần lạnh lùng vô tình với cô, nhưng không ngờ anh ta lại khiến người ta thất vọng đến thế.
Cô nhìn Mạnh Tư Thần đầy nghiêm túc “Tôi chưa bao giờ hối hận vì bất cứ điều gì, cho dù là trong quá khứ hay hiện tại.”
Thực ra Thẩm Tư Ninh đã sớm biết, Mạnh Tư Thần trước mắt cô đã chẳng còn là chàng trai năm nào từng nói sẽ cưới cô. Chỉ là suốt ba năm qua, cô vẫn đang tự lừa dối mình.
Cô từng nghĩ, chờ một ngày nào đó anh ta nhớ lại chuyện năm xưa thì tốt biết mấy.
Nhưng thực tế là người đàn ông này đã thay đổi đến mức khiến người ta chán ghét. Ví như bây giờ, khi Thẩm Tư Ninh đã hoàn toàn buông bỏ tình cảm này, cô mới nhận ra người đàn ông này luôn có một sự tự tin cực kì khó hiểụ
“Thay vì chất vấn ở đây, chi bằng vào xử lý chuyện chính đi.”
Thẩm Tư Ninh mặt không biểu cảm, lấy giấy tờ và đơn thỏa thuận ra bước vào trong.
“Tôi cũng chẳng muốn chờ thêm.”
“Cô Thẩm, tôi có thể thông cảm cho cô. Cho dù những lời cô nói chỉ là do giận quá mất khôn, thực ra không muốn ly hôn cũng không sao cả.”
/947
|