Nhưng Thẩm Tư Ninh lại lập tức phản công, một tay siết chặt cổ anh, tay kia đè lên vai, trong nháy mắt vị trí cả hai hoán đổi.
Người có thể ra lệnh cho cô vẫn chưa được sinh ra đời
Hoắc Cảnh Xuyên bị cô đè xuống bàn, phát ra một tiếng rên trầm đục, mở mắt nhìn cô, đôi mắt đen láy vốn luôn lạnh lùng hung hiểm giờ đây vì tác dụng thuốc mà thêm phần mê mang.
Chỉ thấy Thẩm Tư Ninh ngồi trên người anh, đưa tay vén lọn tóc vương trên trán ra sau tai. Gương mặt cô đỏ ửng bất thường, nhưng ánh mắt vẫn trong suốt, nhìn xuống đầy kiêu ngạo.
“Bây giờ tôi ở trên.”
Ngón tay cô nhẹ nhàng lướt qua yết hầu của anh rồi trượt xuống cơ bụng. Cơ bắp săn chắc và dẻo dai sau bao năm rèn luyện, rắn rỏi, mạnh mẽ đến quyến rũ.
Tuy không nhìn rõ mặt, nhưng dáng người quá hấp dẫn, đúng chuẩn hình thể tam giác ngược.
Dù là lợi dụng lẫn nhau, nhưng cũng chẳng lỗ vốn.
Thẩm Tư Ninh cúi đầu xuống hôn anh, đầu ngón tay cởi từng cúc áo, rồi giống như cảm thấy phiền phức dứt khoát xé toạc tất cả, hai tay chống lên lồng ngực căng đầy, quyến rũ của anh.
Hoắc Cảnh Xuyên vốn là người giỏi nắm quyền chủ động, xưa nay chưa từng bị ai khống chế, đặc biệt là trong chuyện này. Nhưng giờ phút này, anh lại im lặng mặc cô làm gì thì làm, chỉ là các ngón tay siết lấy eo cô càng thêm mạnh mẽ, như muốn hòa tan cô vào máu thịt mình.
Đường cong cơ thể cô như bản nhạc mê hoặc đêm tối, thân thể và tâm trí cả hai cùng chìm vào vực sâu hỗn loạn.
Thẩm Tư Ninh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn từ cổ đến má anh, cuối cùng dừng lại ở đôi mắt sâu thẳm kia.
Sau đó, ký ức của cô đã không còn rõ ràng. Chỉ nhớ bản thân như bị cuốn vào cơn sóng dữ, từng có lúc tỉnh táo trong chốc lát, nhưng chỉ nhớ đôi mắt ấy như chứa cả bầu trời sao.
“Anh đang làm gì vậy?” Thẩm Tư Ninh nghe thấy giọng mình vang lên.
“Thuốc vẫn chưa hết tác dụng.”
“Anh có phải là chó không… Ưm… Đừng cắn chỗ đó ”
Một đêm triền miên.
Thẩm Tư Ninh bị cấn thứ gì đó mà tỉnh dậy, đưa tay sờ thử, là khẩu súng bạc kia, không xa là con dao găm từng dí vào cổ cô.
Hai người cứ thế mà cùng những thứ vũ khí có thể đoạt mạng trong nháy mắt, trải qua một đêm hỗn loạn.
Cô gắng sức chống người dậy, ngước nhìn trần nhà có hoa văn tinh xảo. Trong vài phút ngắn ngủi, đầu óc quay cuồng, trống rỗng, chẳng nhớ được gì.
Bên ngoài dường như trời đã sáng, ánh nắng len lỏi qua khe rèm cửa dày, nhưng trong phòng vẫn tối mờ. Người đàn ông bên cạnh vẫn còn ngủ say, tấm lưng trần vạm vỡ, cơ bắp rõ ràng.
Thẩm Tư Ninh vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, theo phản xạ ngồi dậy, bước lên tấm thảm dày mềm mại, tay chống lên sofa để không bị khuỵu chân. Thật sự là đau mỏi rã rời, như vừa trải qua một trận chiến sống còn.
Căn phòng bừa bộn tan hoang, bình hoa vỡ, cánh hoa rơi vãi khắp nơi, bàn ghế lệch lạc, bên giường còn ném mấy chiếc bao cao su đã qua sử dụng.
Từ sàn nhà đến bệ cửa sổ, đều thấy được dấu vết của một đêm cuồng nhiệt.
Thẩm Tư Ninh lập tức tỉnh táo hẳn, hóa ra không phải là mơ.
Cô lẩm bẩm “Đúng là đồ chó.”
Dù Thẩm Tư Ninh không cần soi gương, chỉ nhìn eo của mình cũng đủ biết mức độ kịch liệt ra sao, thậm chí đến cả bắp đùi cũng đầy vết bầm tím xen lẫn vết hôn.
“Rốt cuộc anh ta từ đâu ra vậy?”
Thẩm Tư Ninh nghiêm túc suy nghĩ, liệu bây giờ dùng gối đè chết anh có thành công không.
Tác dụng của thuốc trong người đàn ông dường như còn sâu hơn, giờ vẫn ngủ mê mệt, đầu vùi trong gối, trên tấm lưng trần đầy vết cào đỏ do móng tay để lại.
Thẩm Tư Ninh tự rót cho mình một ly nước, cảm giác mát mẻ đánh thức chút lý trí, rồi cô bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, phải xử lý anh thế nào mới được đây?
/947
|