Lão già trừng mắt nhìn anh, trong mắt hiện lên chút sợ hãi nhưng vẫn lớn giọng “Đúng vậy, thằng nhãi con, hôm nay dám đối xử với tao như thế, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu, cứ chờ đấy ”
Công ty Lăng Vân cũng được xem là một doanh nghiệp có tiếng ở Nam Thành.
Tổng giám đốc Lăng Vân giao thiệp cả hai giới hắc bạch.
Lão già dám nói những lời này, là vì chắc chắn rằng người đối diện không có thế lực lớn hơn mình.
Tưởng rằng nói ra mấy lời đó sẽ khiến đối phương phải sợ hãi, nhưng không ngờ người đàn ông trẻ trước mặt, toàn thân toát ra khí lạnh, chỉ nhếch mép cười nhạt.
Trong mắt, trên mặt anh, không hề có chút sợ hãi nào.
"Liên Nhạc." Lệ Nam Thành không nhìn lão nữa, quay người, thản nhiên nói “Cho cậu nửa ngày, khiến Lăng Vân biến mất.”
Liên Nhạc nghĩ lão già này đúng là đáng đời.
Làm bố vợ của chủ tịch Lăng Vân mà không biết thiếu gia của anh ta là ai, còn dám nói những lời ngông cuồng như thế trước mặt thiếu gia, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
Tất nhiên, đó chưa phải là nguyên nhân chính.
Liên Nhạc liếc nhanh về phía Lệ Nam Thành, ánh mắt lướt qua người con gái trong lòng thiếu gia.
Mấy hôm trước thiếu gia còn đuổi phu nhân đi, tỏ vẻ không còn hứng thú gì nữa, nhưng bây giờ xem ra…
Nói không hứng thú ư? Rõ ràng là hứng thú quá ấy chứ
Lão già này dám động tay đến thiếu phu nhân của nhà anh ta, có thể tưởng tượng lão sẽ chết thê thảm thế nào.
“Thiếu gia yên tâm.” Liên Nhạc nhìn lão già, cười lạnh nói “Giải quyết một công ty nhỏ như Lăng Vân, không cần đến nửa ngày.”
Lệ Nam Thành bế Cố Tiểu Niệm lên xe.
Lão già, vẫn chưa biết tai họa sắp ập đến, tiếp tục gào thét “Ông đây không phải là người dễ bị dọa đâu, đám nhãi con như chúng mày mà đòi khiến Lăng Vân biến mất ư, chúng mày có biết con rể tao là ai không?”
“Bịt miệng hắn lại.” Liên Nhạc nhíu mày, bực bội nói, “Đưa hắn đến chỗ cục trưởng Trịnh, nói với ông ấy, hãy thẩm vấn kỹ càng, xử sao nặng nhất thì xử.”
...
Ý thức của Cố Tiểu Niệm bắt đầu mơ hồ.
Cô có thể nghe thấy một số âm thanh, nhưng không nhìn rõ, cũng chẳng thể nghe rõ nếu không chú ý lắng nghe.
Mập mờ, cô nghe loáng thoáng thấy Lệ Nam Thành hỏi cô "Lão già đó là ai, sao em lại ở cùng hắn?"
“Cố Tiểu Niệm, nói đi.”
“Em có thể cẩn thận hơn một chút không, hôm nay nếu anh không tình cờ có mặt, em có biết hậu quả sẽ thế nào không?”
“Làm sao lại có người phụ nữ ngốc như em, ai cũng có thể chuốc thuốc cho em, đầu em để làm từ gì vậy?”
Ồn ào quá…
Thật sự rất ồn.
Có một giọng nói cứ không ngừng cằn nhằn bên tai.
Cố Tiểu Niệm rất muốn bảo anh đừng nói nữa, nhưng lại không thể thốt ra được lời nào.
Mọi thứ xung quanh dần tối đen.
Tất cả đều chìm vào bóng tối.
Trong khoang xe Lamborghini.
"Thiếu gia, bây giờ chúng ta đi đâu?"
Liên Nhạc nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Cố Tiểu Niệm đã ngủ thiếp đi, hoàn toàn bất động trong lòng thiếu gia.
Ừm, trong lòng.
Hàng ghế sau thực ra khá rộng, thiếu gia hoàn toàn có thể đặt cô ấy xuống đó.
Lệ Nam Thành nhìn Cố Tiểu Niệm đang ngủ, cau mày, trong mắt hiện rõ sự tức giận “Đưa đến bệnh viện trước.”
Người phụ nữ chết tiệt này thật khiến người khác không yên lòng.
Từ khi anh trở về nước đến giờ, mỗi lần gặp cô, cô đều bị người khác hạ thuốc.
|
/599
|

