Ông già lôi cô ra khỏi nhà hàng, Cố Tiểu Niệm muốn hét lên cầu cứu nhưng cổ họng lại không phát ra được âm thanh nào.
Người qua lại trên phố tấp nập, nhưng không ai ngoảnh lại nhìn về phía cô.
Dù có nhìn thấy, họ cũng chỉ mang vẻ thờ ơ như chẳng liên quan đến mình.
Ông ta kéo cô đến bên cạnh một chiếc xe, mở cửa và đẩy cô vào trong.
Đúng lúc Cố Tiểu Niệm rơi vào tuyệt vọng, nước mắt chảy dài, một giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên, tựa như thiên sứ "Cố Tiểu Niệm, em dọn đồ về nhà lại đến đây à?"
Nghe thấy giọng nói ấy, nước mắt cô tuôn trào như mưa, dùng chút sức lực cuối cùng cầu cứu "Lệ Nam Thành, cứu tôi."
Trong tầm mắt mờ mịt, thân hình cao lớn và lạnh lùng của người đàn ông bước từng bước về phía cô.
Nước mắt cô tuôn rơi nhiều hơn, miệng không ngừng yếu ớt cầu xin "Cứu tôi, Lệ Nam Thành, cứu tôi."
"Anh là ai? Các người muốn làm gì " Giọng của ông già mang theo sự sợ hãi và hoảng loạn, hét lên với Lệ Nam Thành đang ngày càng tiến gần, "Anh đừng lại đây nữa, nếu không tôi sẽ không khách…"
Chữ cuối cùng tan biến thành một tiếng kêu thảm thiết.
Rồi mọi thứ lại nhanh chóng chìm vào yên lặng.
Đôi giày da đen bóng hiện ra trước mắt cô, giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông vang lên từ trên đầu, hờ hững, lạnh băng, không mang chút hơi ấm "Đứng lên."
Cố Tiểu Niệm nằm gục trên ghế xe, tay chân mềm nhũn, cảm giác như sức lực trong người đã bị rút cạn.
Cô chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt đầy nước mắt, đôi mắt lấp lánh lệ nhìn người đàn ông tựa như thiên thần giáng trần.
Thấy gương mặt đầy nước mắt của cô, Lệ Nam Thành không khỏi khựng lại.
Anh nhíu mày, đưa tay ra "Còn ngây ra đó làm gì, nằm như thế thoải mái lắm à?"
"Tôi... tôi không còn sức nữa." Cô cố gắng đứng dậy, nhưng không thể nhấc nổi.
Lông mày anh càng nhíu chặt hơn.
"Phiền phức." Giọng nói đầy vẻ ghét bỏ.
Cố Tiểu Niệm nghe thấy vậy, ngực cô nhói đau, nước mắt càng trào ra.
Đúng vậy, cô biết mình rất phiền phức.
Mỗi lần gặp anh ở ngoài, cô đều khiến mình xấu hổ.
Nhưng cô không muốn gây ra nhiều rắc rối như vậy.
‘"Tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào ngốc nghếch hơn cô." anh nói với giọng điệu càng thêm khinh thường.
Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự cay đắng trong lòng, môi khẽ nở một nụ cười chua xót.
Nhưng ngay giây tiếp theo, người đàn ông vừa trách móc cô lại giơ tay ra, ôm cô vào lòng.
Cô được vùi vào một vòng tay ấm áp.
Mùi hương lạnh lẽo nhưng quen thuộc bao trùm lấy cô, khiến trái tim cô ngay lập tức bình yên trở lại.
Khoảnh khắc này, dường như dù trời có sụp xuống, cô cũng không còn cảm thấy sợ hãi.
Cảm giác an tâm và tin tưởng đến lạ thường.
Cô vùi mặt vào ngực anh, giọng nói yếu ớt vang lên "Lệ Nam Thành, có thể đưa tôi rời khỏi đây không?"
Anh cúi đầu nhìn cô, cằm siết chặt, gương mặt không mấy dễ chịụ
Không nói một lời nào, anh bế cô bước về phía chiếc Lamborghini đỗ ngoài cửa nhà hàng.
Lão già bị vệ sĩ bắt giữ, giãy giụa và mắng chửi “Lũ chúng mày mù hết rồi à, có biết tao là ai không? Chủ tịch công ty Lăng Vân là con rể của tao đấy, tao sẽ khiến lũ chúng mày phải trả giá "
“Công ty Lăng Vân?”
Khi đi ngang qua lão già, Lệ Nam Thành dừng bước, quay lại, đôi mắt lạnh lẽo nhìn lão ta.
|
/599
|

