Lệ Thiếu, Cưng Vợ Đến Nghiện

Chương 178

/599



Anh chưa từng thấy ai ngu ngốc như cô.

Lần đầu bị hạ thuốc, lẽ ra phải cảnh giác hơn, vậy mà cô lại tiếp tục, hết lần này đến lần khác, chẳng rút ra chút kinh nghiệm nào.

Chẳng lẽ phải đợi đến khi chịu hậu quả đau đớn, cô mới chịu tỉnh ngộ sao?

Nếu không phải anh đã tình cờ gặp, cô đã sớm…

“Nói với Trịnh Sinh, phế lão già đó đi.” Ánh mắt anh lóe lên một tia sát khí lạnh lẽo.

Dám động vào người của anh, thì chỉ có con đường chết.

“Thiếu gia yên tâm, vào trong rồi, sẽ có người dạy cho hắn cách làm người.”

Ở trong nhà giam, một khi đã bị giam vài năm, nỗi khổ trong đó...

Lệ Nam Thành cúi xuống, nhìn Cố Tiểu Niệm đang ngủ mê mệt trong lòng anh, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp.

Anh từng nghĩ, với khả năng kiểm soát cảm xúc của mình, muốn quên đi một người phụ nữ là việc dễ dàng.

Năm đó, bố mẹ anh gặp tai nạn xe hơi, cùng ra đi trong một ngày, anh chỉ cho mình hai ngày để điều chỉnh cảm xúc, rồi chính thức tiếp quản Lệ Thị, trở thành tổng giám đốc của tập đoàn.

Anh có thể nhanh chóng vượt qua nỗi đau, thì việc dứt bỏ cô ta cũng không có gì khó khăn.

Nhưng hai ngày đã qua từ lâụ

Cô vừa khóc vừa cầu xin anh cứu giúp, anh hoàn toàn không thể bỏ mặc cô được.

Cơn giận anh dồn nén đều bị ném qua một bên.

Dường như sự quan tâm của anh dành cho cô không chỉ đơn thuần là về thể xác nữa.

Nhận ra điều này, anh cau mày, đôi mắt sâu thẳm ánh lên sự phức tạp.

Điều này không phải là dấu hiệu tốt.

Anh không thích cảm giác để ý đến một người, càng không thích trong lòng mình nảy sinh thêm một mối bận tâm.

Người phụ nữ này…

Anh cau mày sâu hơn, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên một tia phiền muộn.

Cố Tiểu Niệm… Anh nên làm gì với em đây?

...

Bệnh viện Nhân Tâm.

Viện trưởng đã nhận được cuộc gọi trước đó, đứng chờ sẵn ở cửa bệnh viện, Lệ Nam Thành bế Cố Tiểu Niệm xuống xe và ngay lập tức được đưa vào phòng khám.

Cô bị hôn mê do trúng thuốc, bác sĩ truyền cho cô một chai dịch, sau khi truyền xong, cô tỉnh lại.

Khoảnh khắc mở mắt ra, đầu cô vẫn còn đaụ

Cô mơ màng, ôm đầu thì thào  "Ưm, đầu đau quá."

"Đau mà vẫn chưa biết rút kinh nghiệm."

Giọng nói lạnh lùng nhưng quen thuộc vang lên, Cố Tiểu Niệm giật mình, ngẩng đầu kinh ngạc.

Khi nhìn thấy Lệ Nam Thành ngồi bên giường, cô sững sờ, đầu óc có chút mơ hồ, hỏi  "Lệ Nam Thành, sao anh lại ở đây?"

“Tôi ở đây làm gì, cô không biết sao?”

Lệ Nam Thành vẻ mặt khó chịu, giọng điệu cũng không tốt, thấy cô đã tỉnh, anh đứng dậy, nói  “Cố Tiểu Niệm, tôi đã cảnh cáo cô bớt gây phiền phức cho tôi chưa nhỉ?”

 hết chương 

Ánh mắt lạnh lùng rơi trên gương mặt cô, anh giận dữ nói  "Tôi không rảnh rỗi đến mức ấy, cũng không có khả năng dự đoán trước mọi thứ, không thể mỗi lần đều tình cờ đến kịp lúc để thu dọn mớ hỗn độn của cô, khi làm bất kỳ chuyện gì, cô có thể động não một chút được không?"

Đột nhiên anh phát hỏa với cô.

Cơn giận còn rất lớn.

Cố Tiểu Niệm vừa mới tỉnh dậy, còn đang mơ màng, bị anh hét lên một trận, cả người cô như ngây ngốc.

Cô mở to mắt, như thể không nhận ra anh, ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào anh.

Chính dáng vẻ vô tội ấy lại khiến Lệ Nam Thành càng thêm bực tức.




/599

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

Chính sách bảo mật

Điều khoản sử dụng

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status