Trì Sâm càng thấy tò mò:
“Là vợ ai mà có sức hút lớn đến vậy? Ngay cả bệnh của cậu cũng trị khỏi rồi.”
Lệ Tư Niên mặt không cảm xúc:
“Có lẽ vốn dĩ tôi chẳng có bệnh.”
Chỉ là lúc trước quá bận, chẳng có thời gian nghĩ đến chuyện nam nữ thôi. Ôn Tự vừa hay, là người đầu tiên đụng trúng họng súng.
Chẳng mấy chốc, trong bar ngày càng đông, đặc biệt là các cô gái xinh đẹp. Lệ Tư Niên, với ngũ quan xuất chúng, lập tức trở thành tiêu điểm.
Một cô nàng cực kỳ quyến rũ chủ động tới xin cách liên lạc.
Lệ Tư Niên ngẩng lên nhìn cô, một gương mặt xinh đẹp hoàn hảo, thân hình nóng bỏng cực phẩm.
Nhưng anh vẫn như cũ, hoàn toàn không hứng thú.
Cảm xúc quái lạ trào dâng trong máu, chỉ chút lịch sự còn sót lại khiến anh từ chối khéo léo:
“Tôi có người nhà rồi.”
Anh chỉ tay về phía Trì Sâm bên cạnh. Cô gái sững sờ, vô cùng áy náy rời đi. Trì Sâm buồn bã:
“Tôi là người nhà cậu hồi nào? Lệ Tư Niên, giỏi thật đấy, chính cậu yếu sinh lý mà còn lấy tôi ra làm bia đỡ đạn.”
Lệ Tư Niên lười phản bác.
Coi như bồi thường, anh đưa ra một điều kiện:
“Phim mới của cậu tháng sau chiếu phải không? Tôi cho cậu mượn Thẩm Tri Ý viết một bài hát. Không tính phí.”
Sắc mặt Trì Sâm dịu lại:
“Thế còn được.”
Nhưng cũng thấy kỳ lạ, sau khi Thẩm Tri Ý nổi nhờ một bài hát năm ngoái, thì mãi không có tác phẩm mới xuất sắc nào.
Anh không khỏi nghi ngờ:
“Bài hát đó thật sự là do Thẩm Tri Ý sáng tác à?”
Em ngủ với người khác rồi à?
Bài hát năm ngoái của Thẩm Tri Ý, từ giai điệu đến ca từ, rồi cả giọng hát khi cất lên, đều cực kỳ cuốn hút.
Cô ta gần như vụt sáng chỉ sau một đêm.
Ai ngờ đó lại là đỉnh cao. Kể từ đó đến nay, gần như sống dở chết dở, chẳng có thêm thành tích nào ra hồn.
Lệ Tư Niên nhàn nhạt nói:
“Loại hàng gì, lôi ra dùng thử là biết ngay.”
…
Ôn Tự không chậm trễ một giây, hẹn Tạ Lâm Châu ký đơn ly hôn. Phải rất lâu sau, Tạ Lâm Châu mới nhắn lại: Chín giờ tối, về nhà nói. Chín giờ tối, Ôn Tự quay về căn nhà đó.
Vừa mở cửa, hiếm khi thấy đèn trong phòng khách sáng trưng. Một đôi giày bệt nữ vứt chỏng chơ ngay cửa.
Ánh mắt Ôn Tự dời về phía trước.
Áo vest đàn ông, váy liền của phụ nữ.
Tất cả vứt vương vãi một cách hỗn độn, ám muội.
Cô ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, cánh cửa phòng ngủ khép hờ.
Từ trong đó, lờ mờ vọng ra tiếng thở dốc đầy khắc chế của đàn ông. Ôn Tự nhếch môi cười nhạt, quay người bước ra ngoài.
Khá lắm.
Có thai chưa đến hai tháng mà dám làm liều như vậy. Một lúc sau, Tạ Lâm Châu nhắn tin tới: Chưa đến à? Ôn Tự bình ổn hơi thở, xoay người đi vào nhà.
Tạ Lâm Châu đang ngồi trên ghế sofa.
Khóe mắt vẫn còn sót lại vẻ hoan ái chưa tan, đảo qua người cô một vòng. “Cái túi em hay dùng đâu rồi?”
Ôn Tự chẳng buồn đoán tâm trạng kỳ quái của anh ta, đưa nhẫn ra, vào thẳng vấn đề:
“Ký đơn đi. Ngoài những thứ tôi mang theo trước khi cưới, những thứ còn lại tôi không cần gì hết.”
Ánh mắt Tạ Lâm Châu trầm hẳn.
“Không cần gì? Đừng giả thanh cao nữa, Ôn Tự.” Giọng điệu cô dứt khoát khiến anh ta chẳng giữ nổi bình tĩnh, “Trước khi cưới em đã cho tôi hết những gì em có. Hai năm sau kết hôn, em không đi làm một ngày nào, hoàn toàn sống dựa vào tôi. Giờ ly hôn rồi, không còn cuộc sống sung sướng như bây giờ, em chịu nổi không?”
Ôn Tự bật cười:
“Vậy anh thử nghĩ lại xem, hai năm nay anh dùng cái gì để nuôi tôi?”
Là mấy đồng tiền chuyển khoản hàng tháng? Hay vài món quà vặt thỉnh thoảng mới có?
Còn đống trang sức cô từng trân quý, có khi cũng là đồ Thẩm Tri Ý không thèm lấy.
/1124
|