Lệ Tư Niên: “…”
Tống Xuyên như sắp mất mạng, cuống cuồng muốn tắt máy, nhưng máy cứ đơ ra, chẳng phản hồi gì.
Lệ Tư Niên nuốt một ngụm khí, đè nén sóng ngầm trong đáy mắt. Anh lạnh giọng ra lệnh: “Tắt màn hình, máy tính bị nhiễm virus rồi.” Tống Xuyên lập tức bước nhanh tới, rút phích cắm của màn hình lớn. Cả phòng họp rơi vào sự im lặng đáng sợ.
Không chỉ vì bức ảnh. Mà còn vì… Lệ Tư Niên.
Anh không biểu cảm, ngũ quan vẫn đẹp đẽ lạnh lùng, nhưng trong đáy mắt tĩnh lặng kia, lại là sát ý khiến người người rùng mình.
Tống Xuyên định mở miệng giải thích thì Lệ Tư Niên đã đứng dậy cắt ngang: “Buổi họp hôm nay kết thúc tại đây.”
Anh sải bước rời khỏi phòng họp.
Tống Xuyên lập tức theo sau, mở cửa văn phòng cho anh. Lệ Tư Niên đứng lại, sắc mặt u ám: “Câm rồi à?”
Nếu là bình thường, đáng lẽ đã tra xong nguồn virus rồi. Hôm nay lại im thin thít.
Tống Xuyên đứng nghiêm, cúi đầu nhìn xuống đất: “Là Ôn tiểu thư làm.”
Sát khí quanh Lệ Tư Niên càng thêm mãnh liệt: “Tôi biết là Ôn Tự. Nhưng cô ta cài virus kiểu gì?”
Tống Xuyên hơi ngạc nhiên: “Lệ tổng, sao anh chắc chắn là Ôn tiểu thư?” “…”
Còn vì sao nữa?
Bởi vì ảnh trong đó chính là của anh.
Anh sống hơn hai mươi năm, chỉ từng lên giường với Ôn Tự, còn vừa nãy trong văn phòng suýt thì bị cô bóp nát.
Thì ra cô bịt mắt anh không phải vì kích thích gì cả. Mà là… tiện chụp hình.
“Tước khi rời đi, Ôn tiểu thư mang cà phê và đồ ngọt đến cho tôi, nói là muốn xin lỗi anh. Sau đó cô ấy làm đổ cà phê lên máy tôi, nhân lúc đó ra tay. Khi ấy cô ấy hành động quá nhanh, tôi không kịp phản ứng. Mà tôi cứ nghĩ là cô ấy sẽ… đầu độc anh…”
Tính trước trăm đường.
Không ngờ lại cài… ảnh gà vào máy.
Lệ Tư Niên mở một chai nước đá, vẻ mặt vô cảm vặn nắp.
Tống Xuyên không đoán được anh đang nghĩ gì, dè dặt hỏi: “Tôi mang cô ấy về lại nhé?”
Gân xanh trên trán Lệ Tư Niên khẽ giật. “Không cần.”
Tống Xuyên quan sát sắc mặt anh, tuy vẫn đáng sợ, nhưng rõ ràng không có ý truy cứu.
Anh thở phào: “Không ngờ Ôn tiểu thư nhìn ngoài thì dịu dàng, mà sau lưng lại chơi lớn vậy.”
Lệ Tư Niên đặt chai nước xuống bàn.
Tống Xuyên tò mò: “Lệ tổng, anh nói xem… bức ảnh đó là của ai?” Lệ Tư Niên lạnh lùng, không lên tiếng.
Tống Xuyên thấy anh lại khó chịu, tim run lên, mạnh dạn đoán: “Là của anh sao, Lệ tổng?”
“…”
Lệ Tư Niên giọng nhạt: “Không phải.”
Tống Xuyên vẻ mặt nhẹ nhõm: “Tôi cũng thấy không thể là của anh. Anh có chướng ngại phương diện đó mà, sao có thể đạt trình như trong ảnh được.”
Lệ Tư Niên vừa mới dùng nước đá làm dịu xuống, lửa giận lại âm ỉ dâng lên.
Anh nhớ rất rõ, vừa nãy trong văn phòng, Ôn Tự mới chỉ sờ sơ một cái, căn bản chưa tính là khơi gợi.
Vậy mà… tên phản đồ kia lại không biết xấu hổ mà cứng lên.
Nhỏ quá, đâm vào mắt
Ánh mắt Lệ Tư Niên chậm rãi dừng lại trên gương mặt Tống Xuyên. Im lặng.
Tống Xuyên bất giác thấy lạnh sống lưng:
“Lệ tổng, chuyện này là sơ suất của tôi, anh cứ tùy ý xử lý.”
Lệ Tư Niên gật đầu:
“Ừ, tiền thưởng cuối năm cắt sạch. Đang định đổi xe mới.” “…”
Dù vậy, Tống Xuyên vẫn không quên báo cáo ngắn gọn cuộc họp hôm nay bị cắt ngang.
Anh đặc biệt nhấn mạnh một việc:
“Nhị thiếu gia nhà họ Tạ cho người đưa rất nhiều lễ vật tới, còn chuyển khoản một số tiền không nhỏ vào tài khoản công ty ta, nói là tấm lòng nhỏ nhoi, chỉ mong sau này đường đi của Thẩm Tri Ý thuận lợi hơn một chút.”
Sự hào phóng của Tạ Lâm Châu khiến Lệ Tư Niên không khỏi bật cười. Đồng thời, cũng khiến anh nhớ đến vẻ mặt của Ôn Tự lúc rời đi.
Cô đang toan tính gì đây?
Lệ Tư Niên bất chợt có chút mong chờ, lên tiếng:
“Cô gái tên Thẩm Tri Ý đó…” Anh khựng lại một nhịp.
Tống Xuyên lập tức hiểu ý:
/1124
|