Đau là một chuyện, điều khiến Ôn Tự khiếp sợ hơn là sự tê dại lan khắp cơ thể khi bị anh cắn mút.
Tên khốn này…
Lệ Tư Niên chỉ khẽ cắn một cái rồi buông ra.
Ôn Tự che vết cắn, lui về sau, mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn anh.
Lệ Tư Niên mím môi mỏng, cong môi cười nhạt: “Phản ứng lớn vậy, Tạ Lâm Châu chưa từng cắn em sao?”
Ôn Tự nghiến răng.
Về khoản mặt dày vô sỉ, cô vĩnh viễn không phải đối thủ của anh, liền quay người lấy túi rời đi.
Sau lưng, Lệ Tư Niên bấm gọi nội tuyến.
Tống Xuyên mở cửa bước vào: “Lệ tổng, anh tìm tôi.” Lệ Tư Niên hờ hững: “Lấy cho tôi một liều vắc-xin dại.” Tống Xuyên: “??”
Ôn Tự: “??”
Cô bật cười lạnh, giọng hòa nhã với Tống Xuyên: “Làm phiền lấy giúp tôi hai liều.”
Chơi thì chơi, ai sợ ai? Coi như cô cũng bị chó cắn. Tống Xuyên nhìn họ một hồi, mơ hồ đi vào, mơ hồ đi ra.
Dĩ nhiên anh không thực sự đi lấy vắc-xin dại, chỉ tìm chai glucose đối phó qua loa.
Lệ Tư Niên nhìn Ôn Tự ném ống tiêm đã dùng đi.
“Ôn tiểu thư đi thong thả. Ngày nào đó mà giành lại được Tạ Lâm Châu, nhất định báo tôi một tiếng, tôi sẽ đích thân tới chúc mừng.”
Ôn Tự liếc anh một cái.
“Lệ tổng có thời gian quan tâm chuyện bát quái của tôi, chi bằng luyện lại kỹ thuật trên giường của mình đi. Cỡ tiểu học thế này, thật đúng là mất mặt.”
Đôi mắt Lệ Tư Niên híp lại, ánh lên vẻ nguy hiểm. Kỹ thuật trên giường… cỡ tiểu học?
Mất mặt?
Chướng ngại ở phương diện đó
Ôn Tự giả vờ như không cảm nhận được sát khí đang lan tỏa từ anh. Cô mở cửa, rời đi.
Cô vừa rời khỏi, Tống Xuyên đã bước vào. “Lệ tổng, có cần tiễn Ôn tiểu thư không?”
Lệ Tư Niên gương mặt phủ đầy sương lạnh, giọng nhạt như băng: “Không cần, với cái miệng của cô ta, có thể tự lái về nhà rồi.”
“…”
…
Ôn Tự không vội rời đi.
Cô xuống lầu mua ít đồ ngọt và nước uống rồi quay lại. Gõ cửa văn phòng trợ lý bên cạnh.
Tống Xuyên khó hiểu: “Ôn tiểu thư, cô cần gì sao?”
Ôn Tự đặt cốc cà phê lên bàn anh ta, dịu dàng cười: “Tôi muốn nhờ trợ lý Tống chuyển mấy thứ này cho Lệ tổng nhà anh.”
Tống Xuyên: “…” Sát khí nồng quá.
Trong cà phê cho thêm gì rồi? Ma túy? Thuốc trừ cỏ? Axit? Thuốc độc? Hay vài con gián?
Tống Xuyên không dám nhận, khách khí từ chối: “Xin lỗi Ôn tiểu thư, Lệ tổng chỉ uống cà phê pha tại công ty.”
Ôn Tự cụp mắt: “Không sao, nếu khó xử thì thôi. Tôi chỉ muốn xin lỗi Lệ Tư Niên.”
Nói xong cô định thu tay lại, nhưng không ngờ cốc cà phê đặt không vững, nghiêng sang, đổ lên laptop của Tống Xuyên.
Cô hoảng hốt, vội nhấc laptop lên hong khô.
Tống Xuyên điềm tĩnh: “Không sao, máy này chống nước, tôi lau khô là được.”
Ôn Tự vội lau máy, tiện thể mở laptop kiểm tra.
Tống Xuyên đang dọn bàn, quay lại thấy cô đang sử dụng laptop của mình, vội nói: “Ôn tiểu thư, không cần lo lắng thế đâu, thật sự không sao.”
Ôn Tự thở phào: “Vậy thì tốt, thật xin lỗi, tôi đi mua lại một cốc khác nhé.” “Không cần đâu, Ôn tiểu thư.”
Ôn Tự cũng không tiện ép, chào tạm biệt rồi rời khỏi công ty với nụ cười dịu dàng.
Tống Xuyên đứng yên, càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng. Chưa kịp suy nghĩ nhiều, đã đến giờ họp.
Trong phòng họp, Lệ Tư Niên ngồi ở vị trí chủ tọa, dáng người cao lớn, khí chất điềm tĩnh nhưng đầy uy nghiêm.
Khi làm việc, anh luôn nghiêm túc, khí thế khiến người khác không dám thở mạnh.
Tống Xuyên cắm USB của mình vào máy tính của Lệ tổng, kết nối với màn hình lớn.
Dự án mới vừa lướt qua được hai trang, màn hình liền nhấp nháy, rồi đen thui.
Tống Xuyên nhíu mày, đang định kiểm tra thì màn hình đột nhiên sáng trở lại. Cả phòng họp ngay lập tức rúng động.
Bởi vì, thứ hiển thị trên màn hình lớn không còn là nội dung dự án, mà là một tấm ảnh chất lượng cao… chụp bộ phận sinh dục nam.
/1124
|