Thật đói . . . . . .
Thật hối hận . . . . . .
Ta ngồi phịch trên ván gỗ của xe ngựa, đã đói bụng đến ngón tay cũng không còn sức rồi.
Đại khái là ba ngày trước, ban đêm quả thật khó ngủ, ta vùi mình ở một góc của xe ngựa, mất một lúc mới ngủ thiếp đi, sáng ngày thứ hai, vừa mới tỉnh lại không lâu, Hoàng Thu Thanh liền mang hai cái bánh bao cùng một chén nước đưa vào.
Khi đó ta mới phát hiện, tấm rèm đã bị hắn treo lại, trong nháy mắt khép mở, ánh mặt trời chiếu vào mắt, ta theo bản năng nhíu lại mắt, mới phản ứng được chỉ còn lại bóng tối.
Bên trong góc xe có một ngọn đèn dầu, ta nhìn hai cái bánh bao khô cùng với chén nước dường như còn có thể nhìn thấy sỏi ở đáy chén, chắc là hắn lấy được ở một dòng sông gần đó, sau đó đột nhiên ta cảm thấy tức giận.
Nhớ tới lúc trước, ta quả là sung sướng, lúc đó cũng có vài ba cái xe ngựa bên cạnh, nghe thấy bên ngoài có tiếng động, chắc là hắn đang ngồi ở vị trí phu xe. . . . .
Ta lấy một cái bánh bao thả vào trong chén nước, chờ bánh bao phình căng lên đem toàn bộ nước trong chén hút sạch. . . . . Mới lộ cá nụ cười tà ác, sau đó một tay năm slaays chiếc bánh bao một tay vén chiếc rèm lên. . . . . .
Mặc dù thời điểm đó ánh mặt trời rất chói mắt, chói đến mắt của ta không nhìn rõ người trước mắt, nhưng mà khuôn mặt hắc ám kia của hắn với ánh mặt trời vô cùng tương phản, trong nháy mắt ts nhìn thấy khuôn mặt của hắn nghiêng sang, liền lấy tay ném tới!
Bộp. . . . . .
Ngay giữa mục tiêu!
Ta chà! Ta mài! Ta cọ!
Trong một giây ngắn ngủn, tất cả số vụ bánh còn lại bị ta vo lại chà hết lên mặt Hoàng Thu Thanh.
Lúc này trải qua một khoảng thời gian bên ngoài, đôi mắt của ta đã có thể thấy rõ mọi vật dưới ánh mặt trời . . . . . . Đã có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt hắn rồi.
Quả nhiên, trên mặt hặn toàn vụn bánh bao, trợn to hai mắt dùng ánh mắt không thể tin được nhìn ta, còn có chút vụ bánh và nước từ lông mày hắn rơi xuống. . . . . .
Từ trong khoang mũi ta nặng nề Hừ một tiếng, nghiêng đầu liền bò lại bên trong xe ngựa, quay người lại nhìn thấy một chiếc bánh bao khác, thuận tay nắm lấy , nghiêng đầu, giơ tay lên, ném ra ngoài!
Một động tác vô cùng tự nhiên, thời điểm chiếc bánh bao rơi trúng trán của Hoàng Thu Thanh còn phát ra tiếng ‘’bịch’’ thật lớn.
Nhìn sắc mặt tối sầm của hắn, xem ra vào giờ phút này hắn đang phát hỏa rồi, ta liền nặng nề nằm xuống.
Ta vừa mới tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, ta đoán chắc rằng, nhìn dáng vẻ của hắn thì bây giờ hắn sẽ tuyệt đối không giết ta!
Cho dù ngươi không giết ta, ta cũng sẽ đối với ngươi hạ thủ lưu tình sao? !
Cho nên bây giờ chính là ta chỉnh ngươi! ?
Hừ!
Bàn về độ vô sỉ ngươi so với ta còn kém xa !
Ta liền bày ra tư thế chờ hắn vén rèm lên, sau đó đem bộ mặt đầy nước cùng vụn bánh đi vào, trạng thái hoàn toàn sẵn sàng chiến đáua, còn cố ý nở nụ cười khiêu khích nơi khóe miệng. . . . . .
Nhưng mà tư thế chiến đấu này cùng với nụ cười khiêu khích còn phải keo dài đến hơn 10 phút sau, người không thấy vào, ngay cả một chút động tĩnh cũng không có. . . . . .
Kết quả là, ta liền đắc chí, rốt cuộc chỉnh được hắn. . . . . . kết quả nữa là ta đây liền vui vẻ, đắc chí cả nửa ngày. . . . . .
Cho đến. . . . . .
Ta phát hiện con mẹ nó hắn dám không cho ta ăn thêm!
Đến buổi tối, ta đã đói đến mức không chịu được rồi, vén rèm lên, nhìn thấy hắn đang dựa vào xe ngựa, hai mắt khẽ nhắm, thật ra thì, trừ bỏ việc hắn làm tối qua, Hoàng Thu Thanh bất quá cũng chỉ là một thiếu niên,nhưng mà lòng dạ hắn so với khuôn mặt thì khác xa nhau! Có đẹp trai đi nữa thì cô nãi nãi cũng không tha cho ngươi!
Ta đẩy hắn, nói: Này! Ngươi không phải muốn bỏ đói ta chứ!
Mí mắt hắn đều không động, nói: Không phải ngươi không muốn ăn sao.
Con mắt nào ngươi nhìn thấy ta không muốn ăn? !
Cả hai con mắt ta đều nhìn thấy!
Hắn lúc này rốt cuộc cũng mở mắt, mắt hắn vốn đã to, đột nhiên mở ra trừng ta một cái thật sự hù dọa ta mà, ta vội vàng giả bộ trấn định, nói: Nhìn, nhìn cái gì! Đó là bởi những thứ ngươi mang về đều không phải cho người ăn!
Vậy ngươi cũng đừng ăn! Hắn cười lạnh một tiếng, nhảy xuống xe.
Ta thấy hắn vừa xuống xe, theo bản năng liền chen chân vào muốn cùng đi xuống, ta ở trong xe ngựa cả ngày sớm đã nhàm chán rồi. Chân còn chưa chạm xuống mặt đất thì đã bị hắn nắm cổ lôi vào trong xe ngựa, còn nói: Ai cho ngươi ra ngoài! ? Ta có nói qua ngươi có thể xuống đất sao? ! Đừng để cho ta nhìn thấy hành động này lần thứ hai nếu không. . . . . .
Ta bị hắn ném
Thật hối hận . . . . . .
Ta ngồi phịch trên ván gỗ của xe ngựa, đã đói bụng đến ngón tay cũng không còn sức rồi.
Đại khái là ba ngày trước, ban đêm quả thật khó ngủ, ta vùi mình ở một góc của xe ngựa, mất một lúc mới ngủ thiếp đi, sáng ngày thứ hai, vừa mới tỉnh lại không lâu, Hoàng Thu Thanh liền mang hai cái bánh bao cùng một chén nước đưa vào.
Khi đó ta mới phát hiện, tấm rèm đã bị hắn treo lại, trong nháy mắt khép mở, ánh mặt trời chiếu vào mắt, ta theo bản năng nhíu lại mắt, mới phản ứng được chỉ còn lại bóng tối.
Bên trong góc xe có một ngọn đèn dầu, ta nhìn hai cái bánh bao khô cùng với chén nước dường như còn có thể nhìn thấy sỏi ở đáy chén, chắc là hắn lấy được ở một dòng sông gần đó, sau đó đột nhiên ta cảm thấy tức giận.
Nhớ tới lúc trước, ta quả là sung sướng, lúc đó cũng có vài ba cái xe ngựa bên cạnh, nghe thấy bên ngoài có tiếng động, chắc là hắn đang ngồi ở vị trí phu xe. . . . .
Ta lấy một cái bánh bao thả vào trong chén nước, chờ bánh bao phình căng lên đem toàn bộ nước trong chén hút sạch. . . . . Mới lộ cá nụ cười tà ác, sau đó một tay năm slaays chiếc bánh bao một tay vén chiếc rèm lên. . . . . .
Mặc dù thời điểm đó ánh mặt trời rất chói mắt, chói đến mắt của ta không nhìn rõ người trước mắt, nhưng mà khuôn mặt hắc ám kia của hắn với ánh mặt trời vô cùng tương phản, trong nháy mắt ts nhìn thấy khuôn mặt của hắn nghiêng sang, liền lấy tay ném tới!
Bộp. . . . . .
Ngay giữa mục tiêu!
Ta chà! Ta mài! Ta cọ!
Trong một giây ngắn ngủn, tất cả số vụ bánh còn lại bị ta vo lại chà hết lên mặt Hoàng Thu Thanh.
Lúc này trải qua một khoảng thời gian bên ngoài, đôi mắt của ta đã có thể thấy rõ mọi vật dưới ánh mặt trời . . . . . . Đã có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt hắn rồi.
Quả nhiên, trên mặt hặn toàn vụn bánh bao, trợn to hai mắt dùng ánh mắt không thể tin được nhìn ta, còn có chút vụ bánh và nước từ lông mày hắn rơi xuống. . . . . .
Từ trong khoang mũi ta nặng nề Hừ một tiếng, nghiêng đầu liền bò lại bên trong xe ngựa, quay người lại nhìn thấy một chiếc bánh bao khác, thuận tay nắm lấy , nghiêng đầu, giơ tay lên, ném ra ngoài!
Một động tác vô cùng tự nhiên, thời điểm chiếc bánh bao rơi trúng trán của Hoàng Thu Thanh còn phát ra tiếng ‘’bịch’’ thật lớn.
Nhìn sắc mặt tối sầm của hắn, xem ra vào giờ phút này hắn đang phát hỏa rồi, ta liền nặng nề nằm xuống.
Ta vừa mới tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, ta đoán chắc rằng, nhìn dáng vẻ của hắn thì bây giờ hắn sẽ tuyệt đối không giết ta!
Cho dù ngươi không giết ta, ta cũng sẽ đối với ngươi hạ thủ lưu tình sao? !
Cho nên bây giờ chính là ta chỉnh ngươi! ?
Hừ!
Bàn về độ vô sỉ ngươi so với ta còn kém xa !
Ta liền bày ra tư thế chờ hắn vén rèm lên, sau đó đem bộ mặt đầy nước cùng vụn bánh đi vào, trạng thái hoàn toàn sẵn sàng chiến đáua, còn cố ý nở nụ cười khiêu khích nơi khóe miệng. . . . . .
Nhưng mà tư thế chiến đấu này cùng với nụ cười khiêu khích còn phải keo dài đến hơn 10 phút sau, người không thấy vào, ngay cả một chút động tĩnh cũng không có. . . . . .
Kết quả là, ta liền đắc chí, rốt cuộc chỉnh được hắn. . . . . . kết quả nữa là ta đây liền vui vẻ, đắc chí cả nửa ngày. . . . . .
Cho đến. . . . . .
Ta phát hiện con mẹ nó hắn dám không cho ta ăn thêm!
Đến buổi tối, ta đã đói đến mức không chịu được rồi, vén rèm lên, nhìn thấy hắn đang dựa vào xe ngựa, hai mắt khẽ nhắm, thật ra thì, trừ bỏ việc hắn làm tối qua, Hoàng Thu Thanh bất quá cũng chỉ là một thiếu niên,nhưng mà lòng dạ hắn so với khuôn mặt thì khác xa nhau! Có đẹp trai đi nữa thì cô nãi nãi cũng không tha cho ngươi!
Ta đẩy hắn, nói: Này! Ngươi không phải muốn bỏ đói ta chứ!
Mí mắt hắn đều không động, nói: Không phải ngươi không muốn ăn sao.
Con mắt nào ngươi nhìn thấy ta không muốn ăn? !
Cả hai con mắt ta đều nhìn thấy!
Hắn lúc này rốt cuộc cũng mở mắt, mắt hắn vốn đã to, đột nhiên mở ra trừng ta một cái thật sự hù dọa ta mà, ta vội vàng giả bộ trấn định, nói: Nhìn, nhìn cái gì! Đó là bởi những thứ ngươi mang về đều không phải cho người ăn!
Vậy ngươi cũng đừng ăn! Hắn cười lạnh một tiếng, nhảy xuống xe.
Ta thấy hắn vừa xuống xe, theo bản năng liền chen chân vào muốn cùng đi xuống, ta ở trong xe ngựa cả ngày sớm đã nhàm chán rồi. Chân còn chưa chạm xuống mặt đất thì đã bị hắn nắm cổ lôi vào trong xe ngựa, còn nói: Ai cho ngươi ra ngoài! ? Ta có nói qua ngươi có thể xuống đất sao? ! Đừng để cho ta nhìn thấy hành động này lần thứ hai nếu không. . . . . .
Ta bị hắn ném

/56
|