Dụ Dỗ Mã Văn Tài

Chương 53 - Chương 47

/56


Ta cảm giác đầu mình bị đập vào cửa gỗ, va chạm rất mạnh, ôi ! quả là rất đau. . . . . .

Chuyện gì đã xảy ra? Mơ thấy ác mộng sao !

Không. . . . . . Không đúng!

Ý thức được mình không phải nằm mơ, ta khẽ mở mắt, ôm lấy ót, mơ màng nhìn những thứ trước mắt. . . . . .

Một chiếc xe ngựa lộng lẫy không người lái, bên trong ngoài ta ra thì không có một ai, hơn nữa ngựa chạy lại rất nhanh. . . . . .

Này. . . . . . Đây chuyện gì chứ? !

Đột nhiên nhớ lại sự việc trước khi hôn mê, ta cắn răng nghiến lợi hung ác gầm nhẹ: Hoàng Thu Thanh! Lão tử giết chết ngươi! Dám hại lão tử. . . . . . Có phải ngươi không muốn sống nữa!

Nhưng mà, hắn đánh ta bất tỉnh là vì cái gì? ! Bắt cóc? !

Không, không thể nào. . . . . .

Ta xoa nhẹ mi tâm, từ từ nhơ slaij những chuyện xảy ra trước đó, ột lúc sau, đã bắt đầu có chút manh mối. Nhưng bắt đầu có manh mối rồi ta lại càng thêm bất đắc dĩ. Tuy là miệng đang đau nhưng vẫn nở nụ cười khổ.

Ta biết ngay là Hoàng Thu Thanh không phải người đơn giản, hắn nói hắn đến từ Trường An, sau đó ta nhiều lần vô tình thăm dò hắn, ta liền phòng bị hắn, nhưng mà, thường ngày hắn rất lặng lẽ, ngay cả một chút hành tung của hắn ta cũng không thể phát hiện, lúc mới đầu là phòng bị hắn nhưng về sau cũng dần không còn, chỉ cần không gặp hắn là được, ta không muốn dây dưa với loại người này.

Thì ra là. . . . . . Hắn căn bản là người của Tư Mã Kỳ. . . . . .

Nói như vậy, thật ra Tư Mã Kỳ sớm đã phát hiện ra hành tung của ta? Vậy tại sao hắn lại kéo dài đến bây giờ mới đến?

Vừa mới tỉnh dậy, đầu óc không được tốt lắm, ta gật gù hả hê một hồi cũng nghĩ không ra nguyên nhân.

Quên đi! Phải hiểu rõ thời điểm hiện tại! Chỉ là. . . . . . Việc cấp bách không phải cái này!

Ta vội vàng đưa tay lên muốn vén rèm cửa xem tình hình bên ngoài như thế nào.

Thật ra thì, cảnh tượng sau khi ta vén rèm lên. . . . . .

Trong đầu ta nghĩ tới sau khi vén rèm lên sẽ là đội ngũ nhân mã lớn đang đứng trước mặt chờ áp giải ta trở về, nhưng lại muốn chào đón ta là vẻ mặt đen ngòm của Hoàng Thu Thanh cùng với điệu cười rợn tóc gáy của hắn, rất muốn nhìn thấy Tư Mã Kỳ cưỡi ngựa hiên ngang theo đằng sau, sau đó cúi đầu nói với ta, Khanh Nhi, ta rốt cuộc bắt được ngươi. . . . . .

Nhưng mà, ta chưa bao giờ nghĩ tới, khi mình vén rèm lên lại thấy phải cảnh tượng này . . . . .

Trước mắt ta là những cọc gỗ!

Cả cửa sổ cũng bị đóng lại thật chặt, ta nhìn chằm chằm vào mấy cây gõ to gỗ nhỏ trước mắt, kích động đến phun máu.

Tốt. . . . . . Thật cẩu huyết!

Mặc dù biết rõ cơ hội rất nhỏ, nhưng mà ta vẫn chưa bỏ cuộc, xoay người một cái đánh huỵch và cánh cửa, tuy nhiên vẫn vô ích.

Quả nhiên, bên này cũng bị bịt kín rồi. . . . . .

Như vậy hiện tại, trước mắt chỉ có một lối ra, nhìnvào tấm rèm phía trước xe ngựa, phía trên bị gió thổi lất phất, nhưng mà gió cũng không lớn, cho nên cũng không bị thổi tung lên, bên ngoài chỉ có một chút ánh sáng chiếu vào, ở một nới không gian gần như kín mít vậy khiên sta có chút luống cuống.

Tư Mã Kỳ, rốt cuộc ngươi đang suy nghĩ gì, ta và ngươi lại trở nên như vậy sao?

Bắt ta, vấn là ý tứ đó, chính là muốn cưỡng cầu ta rồi. . . . . .

Không được không được, bây giờ không phải là thời điểm nghĩ cái này!

Ta lắc đầu một cái, vỗ hai gò má của mình, đem tinh thần vực lại.

Cứ như vậy bị tóm cũng không phải phong cách của Cổ Diệc Khanh ta! Chính là Tư Mã tiểu tặc muốn đuổi ta đến đường cùng?

Thật là đến một cái cửa cũng không để lại, chẳng lẽ hắn muốn ta chết ở trên xe ngựa sao!

Ta hé mắt, hừ, chỉ là, không thể lờ mà lờ mờ hành động, phải xem trước bây giờ là tình huống gì? Ta nhẹ nhàng bò đến cái rèm bên cạnh, mới vừa nằm xuống, chợt nghe bên ngoài có tiếng ngựa hí, cả thân xe ngựa đột nhiên chấn động.

Ôi, mẹ nó, chuyện gì vậy! ?

Cả xe ngựa đột nhiên chấn động làm ta trở tay không kịp, cả người bởi vì quán tính nên vẫn lao về phía trước, muốn kéo lấy thứ gì để nằm vững, kết quả là, ta liền kéo lấy tấm đệm trên xe ngựa, cả người cả đệm đều lăn ra ngoài. . . . . .

Tấm đệm kia bị ta đè lê, bịch một tiếng, vì vậycả người ta bị bọc bởi tấm đệm, khoảnh khắc ta nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, ta đã giống như một con nhộng đang lăn trên đất rồi.

Ta vội đứng dậy, kinh ngạc nhìn cảnh tượng bên ngoài, không có người, không có Tư Mã Kỳ, chỉ có một chiếc xe ngựa

/56

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status