Có ý gì? Bị người đùa bỡn? Ta cau mày nghi ngờ nhìn Mã hồ ly.
Mã hồ ly kéo tay áo, giúp ta lau khóe miệng, sau đó bắt đầu nói đến chuyện của ba ngày trước. . . . . .
Lúc ta bị bắt có thì đúng lúc hắn đang ở chỗ Mã Anh Minh, lúc ấy đi vào, liền phát hiện Tư Mã kỳ cũng ở đây. Vẫn mơ màng chưa rõ Mã Anh Minh tỉnh lại lúc nào, đang cùng Tư Mã kỳ đánh cờ uống trà. Nhìn thấy Mã hồ ly đi vào, Tư Mã kỳ cũng không nhiều lời, chỉ là ngay sau đó liền cáo từ, sau đó để lại hai cha con nói chuyện, đến khi nói chuyện xong hắn định đi tìm ta thì phát hiện Tư Mã Kỳ cùng với đội quân của mình đang chuẩn bị rời đi.
Khi đó trong tay Tư Mã kỳ nắm chặt một phong thư, sắc mặt lo lắng, vậy mà thời điểm nhìn thấy hắn lại lộ ra một chút ý cười, nói, nàng lại bỏ chạy, nàng luôn tùy hứng như vậy, chỉ là, qua nhiều năm như vậy. . . . . . Mỗi một lần nàng rời đi, ta đều có thể đem nàng tìm trở về, dứt lời, liền hất tay ném đi, phong thư nằm trong tay hắn liền hóa thành mảnh vụn, theo gió, bay ra đầy đất.
Tư Mã kỳ rời đi?
Tuy nói hắn có thể rời đi, ta cho rằng là chuyện tốt, nhưng mà giọng điệu của hắn dường như đối với ta không buông tha, như vậy tại sao lại gấp gáp rời đi, vì cái gì? Có thể hay không cùng việc ta bị bắt cóc lần này có liên quan?
Nhưng mà, ta nghĩ lại, nhanh chóng phủ định những gì mình đang nghĩ.
Không. . . . . . Sẽ không. . . . . .
Theo cách nói của Mã hồ ly, Tư Mã kỳ căn bản cũng là cho là ta tự mình chạy trốn, xem ra hắn cũng không biết chuyện ta bị bắt, vậy hắn tại sao hắn phải đột nhên rời đi như vậy?
Chẳng lẽ là hắn tới tìm ta. . . . . . Không, cũng không đúng, nếu như hắn là tới tìm ta, như vậy ta đã sớm bị tìm được, làm sao có thể đứng ở nơi rừng núi hoang vu mà không bị tìm được! ?
Vậy. . . . . . Hắn rời đi. . . . . . Là trở về Lạc Dương?
Câu Ngươi trốn không thoát đâu kia dường như vẫn còn bên tai, hơn nữa lúc hắn đi vẫn cùng Mã hồ ly khẳng định có thể tìm ta trở về, như vậy làm sao hắn có thể rời đi vội vã như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?
Ta bị chính những nghi vấn trong đàu làm cho choáng váng, nhưng là nghi vấn quá nhiều, cho dù như thế nào cũng không nghĩ ra. . . . . .
Mã hồ ly sờ mó trong ngực một lúc, lấy ra một tờ giấy đưa cho ta, nói: Ta nghe thấy Tư Mã kỳ nói thì không tin, nhưng khi ta trở về phòng thì lại thấy phong thư này. . . . . . ,
Thời điểm ta mở ra tờ giấy này, trong nội tâm ta vô cùng khó chịu, phong thư này chẳng khác gì tớ giấy nháp, nhàu nát vô cùng, có thể thấy lúc đó đã bị vò như thế nào.
Mã hồ ly, rốt cuộc ngươi dùng tâm trạng gì để gấp lại bức thư này thật gọn gàng, hơn nữa còn giấu ở trong ngực. . . . . .
Ta nhìn tờ giấy kia, chữ viết trên đó vô cùng giống của ta, bởi vì thường ngày ta viết chữ rất tùy hứng, trong mỗi câu chữ thường kéo dài ở phần đuôi, thường thường bởi vì nóng vội, nên phần kéo dài kia thường không không kéo dài như vậy, mà chữ viết trên phong thư là hoàn toàn bắt trước phong cách của ta.
Ta hiểu rõ chữ viết này nhất định là do Hoàng Thu Thanh viết, nhưng mà khi ở Ni Sơn ta viết rất ít lần, chỉ bằng nhìn mấy lần mà có thể bắt chước chữ của ta giống như vậy, không thể bảo là không lợi hại.
Nhưng là. . . . . . Ta nghĩ lại, nhìn Mã hồ ly, nói: Ngươi không phải là biết bắt chước chữ của ta sao, làm sao lại không xác định được chữ này không phải do ta viết?
Lúc trước hắn hay chép sách giúp ta, viết rất giống, ta thấy thủ pháp của hắn cũng rất thành thạo. . . . . .Phàm là những cười có thể phỏng theo chữ của người khác thì thường ngày nhất định đặc biệt tỉ mỉ, bút lông bây giờ cùng bút máy của ta trước kia không giống nhau, tuy nhiên khi viết bút lông cũng thể hiện chút tính tình của ta, người với người dĩ nhiên tích cách khác nhau, cho dù là bắt chước thì cũng có thể nhìn ra. . . . . .
Hắn gõ gõ đầu của ta, nói: Ai nói ta không nhìn ra. . . . . .
Vừa nghe hắn nói như vậy, ta liền nghiêng đầu kéo cổ áo hắn, nói: Vậy

/56
|