Ở trong tóc, cũng không có cách nào dùng gạc và băng dán vết thương.
Quản gia Tiền nhìn vào nhà vệ sinh, xác định Tổng Uẩn Uẩn không nghe thấy mới nhỏ giọng nói: "Thiếu phu nhân mới vừa về nhà đã bị thương, đây còn là dưới mắt của ông, nếu không ở nhà tự, thiếu gia đối với cô ấy có phải sẽ càng..."
Những lời sau quản gia Tiền không nói ra.
Nhưng Giang lão gia nghe hiểu, "Để phòng lỡ như nó không chịu nổi tính tình của Diệu Cảnh mà đòi ly hôn, phải dùng chút thủ đoạn rồi."
Bab 12 Mục đích thực sự Trong lòng Giang lão gia đã nghĩ đến từ trước.Lúc này quản gia Tiền dường như cũng hiểu ra, "Chuyện ông bảo tôi tìm quà tìm..."
Ông chưa còn chưa nói xong, Tống Uần Uẩn đã xách hòm thuốc bước ra.
Quản gia Tiển lập tức im lặng.
Giang lão gia chống gậy đứng dậy từ sofa nói với Tống Uẩn Uẩn: "Con theo ông."
Nói xong Giang lão gia đi về phía phòng sách.
Tổng Uẩn Uẩn đặt hòm thuốc lên bàn rồi đi theo vào.
Giang lão gia ngồi xuống chiếc ghế trước bàn viết, vẻ mặt buồn bã, "Bố mẹ của Diệu Cảnh mất sớm, là ông chăm sóc nó lớn lên, lúc đi học thì nó ở nội trú, sau khi tốt nghiệp đại học thì dọn ra khỏi nhà tự, tiếp quản công ty rồi lại càng bận rộn, gần như không về."
Giọng của Giang lão gia rất thấp, bố của Giang Diệu Cảnh là con trai cả của ông, nỗi đau người tóc bạc tiễn kẻ tóc xanh dù đã qua bao nhiêu năm vẫn sẽ đau buồn.Mà Giang Diệu Cành không muốn quay về cũng là có lý do.
Ông đã có thể đoán được sau khi mình chết đi, Giang Diệu Cảnh sẽ đối phó với gia đình con thứ như thế nào.
Giang Diệu Cảnh có thể nhẫn nhịn đến bây giờ, hoàn toàn là nề mặt ông.
Ông cần có một người phụ nữ ở bên cạnh Giang Diệu Cảnh để nó hiểu được tình cảm, để cảm hóa nó.
Để nó từ bỏ hận thù.
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, ông không muốn nhìn thấy người thân tàn sát lẫn nhau.
"Ông nội." Tống Uần Uẩn không biết phải an ủi ông thế nào.
Giang lão gia luôn đối xử tốt với cô.
Rõ ràng là Tống Lập Thành tham lam, muốn cô gà vào đây, nhưng Giang lão gia không hể xem thường cô.Lão gia giơ tay ra hiệu cô không cần lo lắng, ông không sao, "Ông đồng ý cho con gả vào đây là vì ông biết con là một đứa trẻ ngoan, ông nội của con là một người rất trung thành và lương thiện, con là cháu gái của ông ấy, nhất định có gen di truyền của ông ấy, cho nên ông muốn con ở lại bên cạnh Diệu Cảnh chăm sóc nó."
"Ông nội, con thấy người ở lại bên cạnh anh ấy phải là người anh ấy thích thì mới thật sự tốt cho anh ấy..." Lời này là Tống Uần Uẩn nói thật lòng.
Nhưng lọt vào tai của lão gia lại là cô đã lùi bước, muốn tìm có đề rời khỏi Giang Diệu Cảnh.
Sống đến từng này tuổi, sóng gió nào mà chưa từng thấy?
Nắm thóp cô vẫn rất dễ dàng, "Ông biết con có khó khăn."
Giang lão gia lấy ra một tài liệu từ ngăn kéo đưa cho cô, "Bệnh của mẹ con cần một quả tim phù hợp đúng không, đây là quả tim ông tìm được cho mẹ con, ông đã cho người đưa đến bệnh viện rồi, chỉ cần con ký vào bản thỏa thuận này, mẹ con có thể lập tức phẫu thuật, chi phí phẫu thuật, chi phíđiều trị sau này ông lo hết."
Tống Uẩn Uẩn lúc đầu rất vui mừng, nhưng sau đó biết việc này không đơn giàn, ánh mắt cô nhìn vào tài liệu.
|
/1615
|

