Đó là một bản cam kết.
Thỏa thuận đảm bảo không ly hôn với Giang Diệu Cảnh.
"Nghe nói tình hình của mẹ con không tốt, nếu không thay tim nữa mà trì hoãn thêm, e rằng cho dù là Đại La Thần Tiên tại thế cũng không cứu được bà ấy, tim là cơ quan, cũng không phải có thể tìm đại được, không phải có tiền là được, huống gì con không có tiền." Lão gia rất rõ, muốn cô ngoan ngoãn ở lại bên cạnh Giang Diệu Cảnh thì phải nắm lấy điểm yếu của cô.
Tổng Uẩn Uần siết chặt tờ giấy trong tay, trong lòng rối bời, không biết phải làm sao.
Dường như cũng đã hiểu ra, hôm nay lão gia gọi cô đến nhà tự, đây mới là mục đích thật sự.
"Ông nội, tại sao ông lại thấy con có thể chăm sóc anh ấy?""Ông đã nói rồi, vì con là cháu gái của ông nội con, ông tin con."
Tống Uần Uần cố hết sức để mình bình tĩnh, nhưng rất vẫn hoàng loạn.
Mẹ cô không thể trì hoãn được nữa.
Phẫu thuật càng sớm, hồi phục càng tốt.
Bây giờ cô đã kết hôn với Giang Diệu Cảnh, để mẹ có thể sống, cô chấp nhận, "Con ký."
"Tốt, ông không nhìn nhầm con, con nhất định sẽ khiến Diệu Cảnh hạnh phúc." Trên gương mặt nghiêm nghị của lão gia cuối cùng cũng có ý cười.
Tống Uẩn Uẩn mím chặt môi không nói gì.
Trong lòng thầm nghĩ, ông nội ông nhìn nhầm rồi, con không phải là người có thể mang lại hạnh phúc cho Giang Diệu Cảnh.Người đó là Trần Ôn Nghiên.
"Bây giờ ông sẽ thông báo cho bên bệnh viện, mau chóng phẫu thuật cho mẹ con." Giang lão gia cầm điện thoại lên.
Tống Uần Uần đứng đó, trong lòng vừa căng thằng vừa mong đợi.
Đợi đến khi lão gia cúp điện thoại, cô hỏi: "Ông nội, con có thể đến bệnh viện không ạ?"
Đây cũng là lòng hiếu thảo của cô, lão gia đồng ý, "Được, đi đi."
Hôm nay gây ra chuyện này, bên Giang Diệu Cảnh chắc chắn cũng không chấp nhận cho cô vào phòng.
Ông không khỏi thở dài.
"Cảm ơn ông nội." Tống Uần Uần thật lòng cảm ơn.
Lão gia phất tay, nói với quản gia Tiền ngoài cửa: "Lão Tiền, chuẩn bị xe cho con bé.""Thiếu phu nhân đi theo tôi." Quản gia Tiền đi tới nói.
Tống Uần Uẩn đi theo quản gia Tiền ra ngoài.
Ngồi vào trong xe, cô vẫn còn cảm thấy mình như đang mơ.
Mọi chuyện đến quá nhanh, nhanh đến mức khiến cô cảm thấy không chân thực.
Nhưng khi đến bệnh viện, nhìn thấy tất cả mọi thứ lão gia đã sắp xếp, cô mới quay về thực tại, cô không phải đang mơ.
Mẹ của cô, thật sự có thể phẫu thuật rồi.
Trải qua một đêm nguy hiểm, ca phẫu thuật cuối cùng cũng thành công, chỉ là sau phẫu thuật có khoảng thời gian dài để quan sát và chăm sóc.
Nhìn mẹ nằm trong phòng theo dõi chức năng cơ thể sau phẫu thuật, trên mặt có chút an ủi, cuối cùng mẹ cô đã được cứu.Một đêm không ngủ cô về lại khoa, đi qua hành lang có người gọi cô.
"Bác sĩ Tống."
Cô quay đầu lại thấy y tá Chu cùng khoa.
Y tá Chu tới nói chuyện với cô: "Hôm qua cô về sớm, không nghe được bài phát biểu tự cho là đúng của bác sĩ Trần, đúng là có chỗ dựa rồi, nói chuyện cũng có khí thế hằn."
Tống Uẩn Uẩn khẽ cụp mắt xuống, cô không bình luận gì về chuyện của Trần Ôn Nghiên, "Tôi cảm thấy bác sĩ Trần còn không xinh đẹp bằng cô, cô nói xem, Giang Diệu Cảnh nhìn trúng chỗ nào của bác sĩ Trần vậy?"
|
/1615
|

