Giang Diệu Cảnh mở hộp ra, sợ đồ vật bên trong có hư hại, anh kiểm tra cẩn thận.
May mà có chiếc hộp bảo vệ, đồ vật bên trong không bị sao cả.
Anh thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nghĩ đến việc suýt nữa bị người phụ nữ này làm vỡ, anh vẫn nổi giận!Tức giận đến mức muốn giết chết cô!
Anh phóng ánh mắt lạnh lẽo tới, đỏ ngầu khát máu, "Tống Uần Uẩn, tôi thấy cô chán sống rồi phải không!?"
Tống Uẩn Uẩn khó khăn đứng dậy, lúc này cảm giác tê dại đã qua, cơn đau dữ dội kích thích dây thần kinh của cô, cô nén run rẩy bò dậy, "Xin lỗi..."
Cô nhận ra, thứ đó rất quý giá với Giang Diệu Cảnh.
"Xin lỗi? Cô nghĩ tôi sẽ chấp nhận sao?" Người phụ nữ này không chỉ trơ trên mà còn to gan lớn mật!
Anh sải bước đến gần, khí thế mạnh mẽ toát ra từ trong ra ngoài, áp lực bức người đó khiến Tống Uẩn Uẩn run sợ trong lòng, co rúm người lùi về sau, bụp, cô dựa vào tường hoảng sợ, "Anh, anh đừng qua đây..."
Giang Diệu Cành một tay kẹp chặt cằm cô, lực ngón tay anh rất mạnh.
Tống Uẩn Uần cảm nhận được tiếng xương cốt trật khớp, đau đến mức không phát ra được âm thanh, chỉ có ánh mắt kinh hãi nhìn anh, Giang Diệu Cảnh như thế này thật đáng sợ.Giống như Tu La bước ra từ địa ngục!
Điên cuồng!
Tàn nhẫn!
Anh nghiêng người đến gần, hơi thờ xâm lược nồng nặc ập đến, cô chống cự nhưng lại không thế kháng cự, chỉ có thể mặc cho đôi môi anh kế sát bên tai, "Tôi nhất định sẽ hủy hoại tất cả những thứ cô quan tâm!"
Hai chữ cuối anh nhấn mạnh.
Cả người cô run rẩy.
Giang Diệu Cảnh thả cô ra.
Cơ thể cô như một con búp bê không có xương, nghiêng sang một bên, nếu không có bức tường chống đỡ chắc chắn cô sẽ ngã xuống đất.
Cô run rẩy đứng thẳng dậy, nhưng cơ thể lại không thể rời khỏi tường, không có gì chống đỡ cô không đứng vững được.Giang Diệu Cảnh đặt chiếc hộp lại vị trí cũ, vị trí bên cạnh là một khung ảnh, là ảnh chụp chung của anh và bố mẹ.
Tống Uần Uẩn vô tình nhìn sang, ánh mắt dừng lại hai giây.
Thử trong hộp có vẻ quen thuộc, nhưng chưa kịp nhìn rõ đã bị Giang Diệu Cảnh quát, "Cút ra ngoài!"
Tống Uần Uẩn không kịp khám phá, hoảng hốt đưa tay ra mở cửa.
Cô không chắc nếu tiếp tục ở trong phòng có bị Giang Diệu Cảnh giết chết không!
Cô nhanh chóng rời khỏi phòng như chạy trốn.
Ngay khi cô rời khỏi phòng, vẻ mặt lạnh lùng của Giang Diệu Cảnh cuối cùng cũng giãn ra, anh rũ mắt nhìn món đồ trong hộp, đáy mắt để lộ ra sự dịu dàng hiếm có.
Sau khi bố mẹ qua đời, trái tim anh cũng đã nguội lanh.
Chủ nhân của món đồ này là chút ấm áp cuối cùng trong đáy lòng anh.Dù mười mấy năm đã trôi qua, anh vẫn nhớ rõ cơ thể nhỏ bé đó gắng sức kéo lấy sự kiên định của anh, đôi mắt trong veo đó là đôi mắt sạch sẽ nhất mà anh từng thấy.
Ở trong nước, cơ thể cô ấy nóng như vậy.
Khiến trái tim băng giá của anh cảm nhận được một chút hơi ẩm.
Bên ngoài.
Tổng Uẩn Uẩn ôm lấy vết thương trên đầu, bị Giang lão gia vừa đến nhìn thấy, thấy sắc mặt cô trắng bệch, ông hỏi: "Sao lại ra nông nỗi này?"
"Bị thương chút thôi ạ." Cô khẽ nói.
Mặt Giang lão gia trầm xuống, ông biết tính khí Giang Diệu Cảnh không tốt, nhưng cũng không đến mức dễ dàng ra tay đánh phụ nữ chứ?
"Xảy ra chuyện gì?" Lão gia hỏi.
|
/1615
|

