Giọng nói dường như có chút quen thuộc, Giang Diệu Cảnh quay đầu lại đã thấy Tống Uần Uẩn đang đứng cách đó không xa, tay cầm điện thoại, tư thể có hơi buồn cười.
Mày anh bất giác nhướng lên.
Người phụ nữ này cũng là bác sĩ của Bệnh viện Nhân Ái?
đâu."
Trần Ôn Nghiên dịu dàng cưỡi nhẹ, "Tôi không để tâm Lúc nói chuyện, cô ta đến gần Giang Diệu Cảnh hơn một chút.
Tổng Uẩn Uẩn theo yêu cầu của Giang Diệu Cành đối với cô, không thể tự nhận là vợ anh ở bên ngoài, dứt khoát giả vờ không quen biết."Người này là bạn trai của cô sao?" Cô cười dịu dàng, đôi mắt như dòng nước trong suốt lấp lánh.
Trần Ôn Nghiên không giải thích, khiến người khác hiểu lầm là đúng như vậy.
Giang Diệu Cảnh cũng không cố ý phủ nhận mà muốn xem phản ứng của Tống Uẩn Uẩn, ánh mắt rơi trên người cô.
Tổng Uẩn Uần bật cười trong trẻo khen: "Hai người thật đúng là một cặp trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa, một cặp trời sinh."
Không hiểu tại sao, Giang Diệu Cảnh nhìn nụ cười trên mặt cô lại rất muốn xé nát nó!
Tổng Uẩn Uần biết lòng dạ của Giang Diệu Cảnh "độc ác" đến mức nào nên cô chuồn đi trước một bước: "Tôi không làm phiền nữa, xin phép đi trước."
Cô khoác tay người đồng nghiệp vừa gọi mình nhanh chóng đi vào bên trong.Sau khi đi được một khoảng, người đồng nghiệp nhỏ giọng nói: "Người đàn ông đó là ông chủ của Tập đoàn Thiên Tụ, trẻ tuổi tài cao, thật ngưỡng mộ bác sĩ Trấn có phúc như vậy, có thể ở bên một người đàn ông như thế."
Tống Uần Uẩn không đáp lại.
Người đồng nghiệp lại nói: "Cô nói xem trên đời này sao lại có người đàn ông hoàn hảo như vậy chứ? Có tiền, có sắc, còn có thân hình..."
"Sao cô biết là hoàn hào? Biết đâu là biến thái."
Tổng Uẩn Uần thật sự không khỏi nghĩ đến hành động suýt nữa thì bóp chết mình của anh, nói anh là biến thái là đang khen anh đấy.
Đồng nghiệp không nhịn được bật cười.
Phải nói là Trần Ôn Nghiên rất có mặt mũi, đến cả viện trường cũng đến, trong bệnh viện trên dưới đều có mặt, cả khu B cũng được bao trọn.
"Bác sĩ Tống, ngồi bàn này đi."Tống Uẩn Uẩn vừa định đi về phía bàn ở góc trong cùng đã bị viện trường gọi lại.
Cô quay đầu nhìn, Giang Diệu Cảnh đang nhìn cô.
Cô lập tức cười với viện trường, "Tôi..."
"Đến đây." Viện trường trực tiếp kéo cô ngồi xuống.
Cô đành phải ở lại bàn này, nhưng lại như ngồi trên đống lửa.
Cô thậm chí còn không dám ngẩng đầu.
"Bác sĩ Tống và bác sĩ Trần là bạn học lại là đồng nghiệp, bác sĩ Trần sắp đến Bệnh viện Đa khoa, cô nên kính cô ấy một ly." Viện trường huých nhẹ Tống Uần Uẩn.
"Cô ấy không biết uống."
Giang Diệu Cành đột nhiên lên tiếng.Lại khiến mọi người ngẩn ra, cô có biết uống hay không, sao Giang Diệu Cành lại biết?
Tổng Uẩn Uần cũng ngạc nhiên, cô ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt cười như không cười của Giang Diệu Cảnh.
Bản tay đặt dưới bàn của cô nắm chặt lại.
Anh lại muốn làm gì!??
Trần Ôn Nghiên nhận ra có điều khác thường, nhưng không để trong lòng, tường là mình nghe nhắm.
"Nghề của chúng tôi không nên uống rượu, trước giờ quan hệ giữa tôi và bác sĩ Tống rất tốt, cho dù tôi đi rồi cũng sẽ nhớ đến cô ấy." Từ đầu đến cuối trên mặt Trần Ôn Nghiên đều nở nụ cười nhạt, càng thể hiện sự rộng lượng đoan trang.
Điện thoại của Giang Diệu Cảnh đột nhiên reo lên, anh nhấc máy nghe.
|
/1615
|

