Nguyễn Tử Mạt vẫn thản nhiên đứng đó, gương mặt xinh đẹp không hề mất bình tĩnh, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng.
Thế nhưng tɾong lời nói của cô lại mang sức ma͙nh khiến nữ nhân viên bán hàng kia giống như bị đánh tɾúng mà phải lùi về sau hau bước, sắc mắt cô ta trắng bệch.
Mặc dù bây giờ người có vấn đề về tư tưởng cũng không còn bị công khai xử tội hay ở chuồng he0 như trước kia nữa, thế nhưng trên người bị dán lên năm chữ ‘tư tưởng có vấn đề’ thì khi tìm kiếm việc làm cũng không ai dám nhận hồ sơ.
“Cô, cô im miệng Tôi không có ý đó, rõ ràng là kẻ nhà nghèo này muốn trộm quần áo tɾong cửa hàng bị tôi phát hiện nên bắt đầu bịa chuyện vu khống tôi Cô cút ra ngoài cho tôi ”
Nữ nhân viên này Mạt, giọng nói càng lúc càng ác liệt hơn, cô ta bắt đầu bịa đặt.
“Tôi nghèo sao?”
Nguyễn Tử Mạt khẽ cười một tiếng. Đã rất lâu rồi cô chưa nghe được nghe người khác mắng mình nghèo, cô đã từng làm một nữ tổng giám đốc cho một tập đoàn chục tỷ, người nào không biết cô g͙iàu có.
Nguyễn Tử Mạt móc một xấp mười đồng ra, nói ít thì cũng có mười mấy tờ.
Mọi người đều ngạc nhiên thốt lên.
Cô gái xinh đẹp này ăn mặt rất bình thường nhưng không ngờ lại có thể lập tức xuấtra một số tiền lớn như vậy.
Nguyễn Tử Mạt cao một mét sáu sáu, cô cao hơn nữ nhân viên kia rất nhiều, cô cầm tiền huơ trước mặt nữ nhân viên kia “Mở to mắt chó của cô ra mà nhìn Tôi nhiều tiền như vậy còn cần trộm mớ quần áo xấu xí kia của cô sao?”
Nữ nhân viên cửa hàng khiếp sợ há hốc miệng, cô ta không ngờ người bị cô ta xem thường lại có tiền như thế, lúc này cô ta cũng không còn vênh váo như vừa rồi nữa.
Nguyễn Tử Mạt cất tiền vào túi.
“Cô có tiền nhưng không có nghĩa cô không trộm quần áo, nhìn vải thô cô đang mặc trên người mình thì biết cô không nỡ tiêu tiền cho ăn mặc, cô đến cửa hàng của tôi chính là muốn trộm quần áo, muốn chiếm lợi ”
Nữ nhân viên này bị Nguyễn Tử Mạt châm chọc, cô ta tức không chịu nổi, lúc này cô ta chỉ muốn cắn chết không thả Nguyễn Tử Mạt nên cố ý nói cô trộm quần áo của cửa hàng.
Mọi người đứng xem xung quanh nhìn quần áo trên người Nguyễn Tử Mạt thì cảm thấy lời nữ nhân viên cửa hàng nói cũng có lý, bọn họ bắt đầu xầm xì bàn tán.
“Đã xảy ra chuyện gì? Ồn ào thế này sẽ làm ảnh hưởng đến việc buôn bán của cao ốc bách hóa.”
Một giọng nói nghiêm túc truyền từ bên ngoài cửa hàng vào.
Quần chúng vây xem cũng nhao nhao nhường ra một con đường.
Nguyễn Tử Mạt quay người nhìn sang, lúc cô nhìn thấy người đang đến đây thì tɾong mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên. Sao anh lại ở chỗ này?
Lệ Kình Liệt đang đứng bên cạnh một người đàn ông khoảng ba mươi mấy tuổi, người đàn ông này thấp hơn Lệ Kình Liệt, anh ấy mặc Âu phục, thắt cà vạt, quần áo chỉnh tề, nếu chỉ một mình anh ấy đứng riêng biệt thì còn cảm thấy rất đặc biệt, thế nhưng bên cạnh anh ấy là Lệ Kình Liệt với tư thế đứng thẳng tắp thế kia thì người đàn ông này bị tư thế uy vũ của quân nhân làm mờ nhạt, trái lại người ta lại có cảm giác bộ quân phục trên người Lệ Kình Liệt càng đẹp hơn, tư thế oai hùng, khí thế bừng bừng như thế đã thu hút sự chú ý của tất cả phụ nữ quanh đây.
|
/1529
|

