Vợ Xuyên Không Càng Đẹp, Mỗi Ngày Chồng Càng Muốn Sinh Thêm Con

Chương 382

/1529



Tiểu Bảo ngẩng đầu lên, giật ống quần của Lệ Kình Liệt, hai chân kẹp chặt lại, gương mặt nhỏ cũng nhíu lại.

Lệ Kình Liệt  “…”

Nguyễn Tử Mạt  “…”

Đúng là rất biết chọn thời điểm.

“Yêu cầu nói chuyện văn minh.”

Lệ Kình Liệt xụ mặt, cúi đầu xuống, nhìn về phía chân của Tiểu Bảo mà giáo dục cậu nhóc.

Trong lúc người khác đang ăn cơm lại nói ra những lời không lịch sự thế này, cũng may mọi người đều là người tɾong nhà, nếu đi ra ngoài thì không thể thuận miệng nói như vậy được.

Tiểu Bảo rầu rĩ, cậu bé duỗi tay nắm mái tóc mình, đôi lông mày nhỏ nhíu lại sắp chạm vào nhau rồi. Tiểu Bảo chỉ cảm thấy mình không được nói như vậy thì phải nói thế nào?

“Ba, cái mông của con muốn nôn ra rồi ”

Tiểu Bảo ôm cái bụng đang đau âm ỉ của mình, cậu bé hô to lên, muốn nhanh chóng đến nhà vệ sinh công cộng.

“Phụt ” Nguyễn Tử Mạt phụt cười thành tiếng.

Đây là đứa nhỏ đáng yêu biết bao 

Còn có thể phát biểu những lời ưu nhã thế này.

Đôi mắt thâm thúy của Lệ Kình Liệt lướt qua nụ cười ở khóe miệng của Nguyễn Tử Mạt. 

Cô cười rộ lên thật sự rất giống một đóa hoa hồng nở rộ, màu sắc rực rỡ khiến người ta nhìn thấy phải hoa mắt, trái tim cũng vì vậy mà đập loạn the0.

Lệ Kình Liệt ôm Tiểu Bảo đi đến nhà vệ sinh công cộng.

Chờ đến khi ăn xong bữa tối, Nguyễn Tử Mạt đi rửa bát, sau đó cô về phòng tìm quần áo sạch để đi tắm.

Chờ Nguyễn Tử Mạt tắm xong và bước ra thì Lệ Kình Liệt đã ôm Tiểu Bảo về rồi.

Anh cũng đưa Tiểu Bảo đi tắm rửa.

Trong phòng tắm.

Tiểu Bảo ngồi tɾong chậu nước, trông cậu nhóc giống như cái bánh màn thầu vừa mập mạp vừa trắng nõn nà, cậu nhóc chu cái miệng nhỏ, nghiêng đầu nhìn Lệ Kình Liệt đang cầm quần áo sạch đi đến  “Ba…”

“Ừm.”

Lệ Kình Liệt đặt quần áo sạch của Tiểu Bảo lên giỏ trúc tre0 trên tường.

“Con không muốn ba tắm cho con.”

Tiểu Bảo ôm cái bụng nhỏ của mình, nhăn mũi nói với Lệ Kình Liệt.

Lệ Kình Liệt vui vẻ liếc nhìn Tiểu Bảo. Con trai biết tự lập là chuyện tốt.

“Ba, con muốn mẹ tắm cho con, tay của mẹ rất mềm nên không làm da con đỏ lên, mỗi lần ba tắm cho con đều xoa cho da con đỏ lên.

Tiểu Bảo mặc kệ sắc mặt anh mà vẫn giữ nguyên giọng điệu, tɾong giọng nói còn đầy ý ghét bỏ.

Lệ Kình Liệt  “…” Do anh suy nghĩ quá nhiều rồi.

Nhóc con mập này đã dứt sữa từ lâu rồi mà vẫn còn dính mẹ như thế.

“Con ghét bỏ ba cũng vô dụng͟͟.”

Lệ Kình Liệt đi đến, anh ngồi xổm bên cạnh chậu nước, nhúng khăn vào nước, vắt khô rồi lau lên mặt Tiểu Bảo.

Lúc Nguyễn Tử Mạt thức dậy thì Lệ Kình Liệt đã đến bộ đội.

Trước đó, anh đã mua bánh bao, nấu cháo, cạnh đó còn có một bát dưa muối.

Nguyễn Tử Mạt cong môi cười. Người đàn ông này vẫn rất tỉ mỉ.

Cô đi vào phòng của Lệ Kình Liệt.

Tiểu Bảo đang nằm tɾong ổ chăn ngáy o o, còn mút ngón tay mình, đánh từng tiếng ngáy nho nhỏ.

“Tiểu Bảo, chúng ta nên thức dậy rồi ”

Nguyễn Tử Mạt ngồi ở mép giường, vươn tay vỗ nhè nhẹ lên cánh tay nhỏ của Tiểu Bảo.

Miệng Tiểu Bảo giật một cái, cậu nhóc xoay người, cái mông quay về phía Nguyễn Tử Mạt, xê dịch cơ thể vào tɾong, tiếp tục ngủ, mắt cũng chưa từng mở lên.

Nguyễn Tử Mạt vỗ tay lên mông nhóc con  “Con còn chưa thức dậy thì mẹ sẽ ăn hết bánh bao nhân thịt thơ๓ ngon ngoài kia.”




/1529

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

Chính sách bảo mật

Điều khoản sử dụng

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status