Tiểu Bảo vẫn dính trên người Nguyễn Tử Mạt, cái miệng nhỏ nói không ngừng khiến Nguyễn Tử Mạt cũng không thể vào ßếp nấu ăn.
Lệ Kình Liệt không nói hai lời đã chủ động vào ßếp.
Lúc này đã quá muộn rồi.
Lệ Kình Liệt làm hai bát mì rồi bưng ra, đặt lên bàn.
Tiểu Bảo nhìn Nguyễn Tử Mạt, đôi con ngươi tɾong suốt tò mò nhìn miệng cô, ngón tay nhỏ chỉ vào môi cô nói “Miệng của mẹ bị sưng sao?”
Ánh mắt Nguyễn Tử Mạt lóe lên, cô nhớ đến cảnh tượng ở trên bãi biển vừa rồi, cô bị Lệ Kình Liệt ôm hôn, hôn sâu như thế khiến cô không tự chủ được mà đáp lại anh.
“Mẹ bị con muỗi chích.”
Đối diện với ánh mắt ngây thơ của Tiểu Bảo, Nguyễn Tử Mạt chỉ có thể tùy tiện tìm một cái cớ.
“Con muỗi đó thật đáng ghét ”
Tiểu Bảo tức giận, hai bàn tay nhỏ siết chặt giống như người bị con muỗi chích chính là cậu nhóc.”
Lệ Kình Liệt “…”
Lệ Kình Liệt sải bước đi qua, anh vươn tay, kéo Tiểu Bảo rời khỏi cái ôm của Nguyễn Tử Mạt.
“Ba, ba thật đáng ghét…”
Hai chân Tiểu Bảo bị nhấc bổng, cậu bé nhíu chặt đôi mi nhỏ, hai má phình lên, thở phì phò, trừng mắt nhìn Lệ Kình Liệt.
Ba đang ghen tỵ vì mẹ ôm Tiểu Bảo mà không ôm ba, ba chính là quỷ hẹp hòi.
Nguyễn Tử Mạt cũng bất ngờ nhìn Lệ Kình Liệt.
Lệ Kình Liệt ôm Tiểu Bảo lên, rồi đặt cậu nhóc lên một cái ghế khác, lúc này trông Tiểu Bảo giống như con rùa đen đang nằm sấp trên ghế, cái mông hơi nhếch lên, nghiêng đầu sang chỗ khác, đôi mắt to, đen lúng liếng giống như đang lên án.
“Mẹ con phải ăn cơm, con đừng làm loạn nữa ”
Lệ Kình Liệt thờ ơ nhìn lướt qua Tiểu Bảo đang bất mãn với mình, anh đi đến cạnh Nguyễn Tử Mạt, một tay khoác lên thành ghế cô đang ngồi, tay hơi dùng sức khiến cái ghế phải đổi hướng, Nguyễn Tử Mạt bị kéo quay sang hướng khác, một bát mì nóng đã xuấthiện trước mặt cô.
Một đôi đũa cũng được đưa đến trước mặt Nguyễn Tử Mạt.
“Cảm ơn.”
Nguyễn Tử Mạt mỉm cười với Lệ Kình Liệt, cô nhận lấy đôi đũa.
Lệ Kình Liệt rút tay lại, tɾong lòng hơi khó chịu, anh vừa mới thổ lộ tình cảm của mình với cô mà cô còn khách sáo với anh như thế, rõ ràng cô vẫn đang kháng cự anh.
Anh rủ mắt xuống, thu hồi cảm xúc tɾong đáy mắt, sau đó ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Tử Mạt.
Tiểu Bảo nghe nói mẹ phải ăn cơm tối, lúc này cậu nhóc mới bò xuống khỏi chiếc ghế, đến ngăn kéo mà cậu nhóc thường cất đồ chơi để lấy máy bay nhỏ, xe hơi nhỏ, một mình chơi đùa rất yên tĩnh.
Lúc ăn mì, thỉnh thoảng ánh mắt của Lệ Kình Liệt vẫn nhìn về phía Nguyễn Tử Mạt bên này, tɾong đôi mắt yên tĩnh có một sức ma͙nh như muốn nuốt chửng cô, để người ta nhìn thấy sẽ rất hoảng sợ.
“Em muốn anh the0 đuổi em như thế nào?”
Giọng nói của Lệ Kình Liệt hơi khàn.
Nguyễn Tử Mạt “…” Đây là lời của một thẳng nam phát biểụ
Anh nghĩ đây là vấn đề cần được thảo luận sao?
Nguyễn Tử Mạt ăn mì, cô nhìn Lệ Kình Liệt, đuôi mắt hơi nhếch lên cao mang the0 vẻ quyến rũ “Em cũng không biết, tự anh suy nghĩ đi ”
Lệ Kình Liệt cau mày, giống như anh đang đối diện với một vấn đề khó khăn gì đó, suy nghĩ rất sâu xa.
Tiểu Bảo cầm xe của mình đến, tiếng bước chân vang vọng trên mặt đất, cậu nhóc đi đến bên cạnh Lệ Kình Liệt.
“Ba, con muốn đi ị ”
|
/1529
|

