Nguyễn Tử Mạt đi đến trước mặt Lệ Kình Liệt, ngẩng đầu lên, nhìn anh bằng đôi mắt ngấn nước.
Lệ Kình Liệt từ tɾong túi, móc ra một xấp tiền, đưa tới trước mặt Nguyễn Tử Mạt.
Nguyễn Tử Mạt chấn̵ động, đếm kỹ, 300 đồng, tại sao anh lại có nhiều tiền như vậy?
Tiền trợ cấp hàng tháng của Lệ Kình Liệt đều đưa hết cho cô rồi.
Chẳng lẽ anh còn có quỹ đen.
Ánh mắt Nguyễn Tử Mạt tràn đầy nghi ngờ nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú của Lệ Kình Liệt
“Người nhà của họ Mã đưa tiền bồi thường chi phí đập phá tɾong cửa hàng.”
Lệ Kình Liệt lên tiếng giải thích.
Hóa ra là tiền bồi thường mà người nhà của mấy tên côn đồ kia đưa.
Nguyễn Tử Mạt cảm thấy có chút xấu hổ vì vừa mới phỏng đoán anh như vậy.
“Tại sao bọn họ lại đồng ý đưa tiền bồi thường?”
Nguyễn Tử Mạt cảm thấy bậc cha mẹ nuôi dạy được một đứa con trai côn đồ như vậy cũng không phải người tốt lành gì.
“Anh đã nhờ các đồng chí cảnh sát nói với người nhà của hắn ta rằng nếu bọn họ đồng ý bồi thường và đi xin lỗi, nhận được sự tha thứ của chúng ta thì mức án của hắn ta sẽ được giảm nhẹ, không cần ngồi tù lâu như vậy.”
Ánh mắt thâm thúy của Lệ Kình Liệt nhìn chằm chằm vào Nguyễn Tử Mạt, giọng nói vừa trầm thấp vừa từ tính.
Nguyễn Tử Mạt kinh ngạc nhìn về phía Lệ Kình Liệt nói “Anh, anh đã đồng ý giảm án cho bọn họ sao?”
Lệ Kình Liệt lại nói “Anh chỉ nhờ các đồng chí cảnh sát nói cho bọn họ biết như vậy, nhận được khoản bồi thường, nhưng anh cũng không đồng ý giảm án cho bọn họ.”
Lúc này Nguyễn Tử Mạt mới cảm thấy yên lòng.
Từ những người đứng bên cạnh vây xem, cô biết được bọn côn đồ kia đã làm rất nhiều chuyện ác, cô còn muốn để bọn họ ngồi tù lâu hơn một chút đấy, làm sao có thể dễ dàng thả bọn họ ra được.
Có tiền, Nguyễn Tử Mạt lập một danh sách, cùng Lệ Kình Liệt đi mua sắm những đồ đã bị bọn côn đồ đập phá.
Trong suốt quá trình, Lệ Kình Liệt đều chu đáo chăm sóc cho Nguyễn Tử Mạt.
Nguyễn Tử Mạt chỉ cần nhắc nhở anh ấy, anh ấy sẽ xử lý hết.
Bê đồ, dọn đồ đều do anh làm hết.
Nguyễn Tử Mạt lo lắng vết thương trên người của anh, tiến lên ngăn cản, nhưng anh kiên quyết muốn làm, Nguyễn Tử Mạt cũng không thuyết phục được anh.
Cửa sổ cũng là do anh tự mình thay.
Có sự giúp đỡ của Lệ Kình Liệt.
Cửa hàng của cô trông rực rỡ hẳn lên, không còn sự rách nát như trước nữa.
Ngày mai là có thể tiếp tục buôn bán.
Sắc mặt của Nguyễn Tử Mạt trở nên vui vẻ hơn, không hề có dáng vẻ mặt ủ mày chaụ
Hai mắt của nữ nhân viên không ngừng quan sát Lệ Kình Liệt, hôm qua cô ấy đã chứng kiến người đàn ông đẹp trai có khí thế đáng sợ này hạ gục đám côn đồ kiêu ngạo kia như thế nào.
Quả thực quá đẹp trai.
Hôm qua cô ấy mới biết người đàn ông này là chồng của bà chủ.
Lúc trước cô ấy nhìn thấy bà chủ của mình trông xinh đẹp động lòng người như vậy thì còn cảm thấy trên đời này không ai có thể xứng đôi với bà chủ của mình.
Nhưng hôm qua khi người đàn ông đó xuấthiện, cô ấy cảm thấy người đàn ông đó chính là người như vậy, nếu nói trên đời này có người đàn ông nào xứng đôi với bà chủ của cô ấy thì chỉ có người đàn ông đẹp trai và khí phách như vậy mới có tư cách.
|
/1529
|

