Mã ca nhìn Nguyễn Tử Mạt bằng ánh mắt bẩn thỉu, người phụ nữ này quả thực là một mỹ nữ hiếm có. Hắn ta nuốt nước miếng, ánh mắt càng ngày càng dâm đãng.
Nữ nhân viên sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, cô ấy bảo vệ Nguyễn Tử Mạt, cô ấy biết bà chủ của mình xinh đẹp đến mức sẽ thu hút một số loại ruồi bọ hôi hám. Cô ấy thực sự sợ rằng bà chủ giống như thần tiên này sẽ bị bọn lưu manh này huỷ hoại.
Người đứng xem nhìn Nguyễn Tử Mạt với ánh mắt đầy thương cảm, tên lưu manh cầm đầu Mã ca này đã hãm hiếp rất nhiều con gái nhà lành. Nghe nói sau khi chơi ċһán rồi thì hắn ta còn cho đàn em chơi. Đáng tiếc, một bà chủ xinh đẹp như vậy cũng không thể thoát khỏi bàn tay độc ác của tên lưu manh.
"Anh đái rồi soi lại mặt mình xem, một con chim đầu trọc ít lông như anh sao có thể xứng với tôi? Dựa vào việc mặt anh đủ to à?"
Ánh mắt của Nguyễn Tử Mạt lạnh lùng, dùng giọng điệu giễu cợt đáp lại.
Chỉ cần cho mấy tên lưu manh này ba loại màu là chúng có thể mở xưởng nhuộm. Nếu lúc này cô tỏ ra yếu thế, điều đó sẽ chỉ khiến chúng cho rằng cô yếu đuối dễ bị bắt nạt, sẽ đối xử với cô một cách vô đạo đức hơn. Người ngoài cũng cho rằng cô tự hủy hoại bản thân, sẵn sàng giao du với bọn lưu manh.
"Phụt", có người đứng tɾong đám đông không khỏi bị chọc cười bởi lời nói của Nguyễn Tử Mạt.
"Con khốn này, mày đang tìm chết đấy, đập cửa hàng này cho tao."
Mã ca bị Nguyễn Tử Mạt chọc tức mà khuôn mặt trở lên méo mó vì tức giận, dùng giọng thô bạo hét lên.
"Bịch."
"Bịch."
Đám lưu manh nhìn thấy cái gì thì đập cái đó, cửa hàng trở nên ồn ào và hỗn loạn.
Hai nhân viên lợi dụng͟͟ lúc hỗn loạn mà bảo vệ Nguyễn Tử Mạt ra ngoài.
"Bắt con khốn đó lại cho tao."
Mã ca thấy Nguyễn Tử Mạt đang bỏ trốn nên ra lệnh cho người của mình bắt người.
Nếu rơi vào tay bọn cặn bã này, có thể tưởng tượng được bà chủ sẽ khổ sở đến mức nào. Cả hai nhân viên đều sợ hãi vô cùng, bước nhanh hơn, bảo vệ Nguyễn Tử Mạt ra ngoài.
Lúc Nguyễn Tử Mạt đang định chạy ra đến cửa thì tên đầu vàng đã đuổi kịp, đẩy nam nhân viên ngã, giơ tay tóm lấy Nguyễn Tử Mạt, sắc mặt Nguyễn Tử Mạt tái nhợt.
Một cánh tay ma͙nh mẽ đặt lên e0 Nguyễn Tử Mạt, Nguyễn Tử Mạt bị một lực ma͙nh kéo vào tɾong lồng ngực, một mùi hương linh sam nồng đậm xông vào mũi cô.
Đôi chân dài đá tên đầu vàng ra xa vài mét rồi mới nặng̝ nề ngã xuống đất. Tên đầu vàng nằm trên mặt đất hét lên, hồi lâu không thể đứng dậy.
Nguyễn Tử Mạt dựa vào cái ôm ma͙nh mẽ đó, cô sửng sốt một chút, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên quai hàm kiên nghị, khuôn mặt đẹp trai, ngũ quan h0àn mỹ tinh xảo lại không mất đi khí chất anh tuấn, mày kiếm mắt sáng mang the0 một cỗ sát ý, uy nghiêm lại khí phách.
Anh, đã trở lại.
Một tên lưu manh lao tới, định dùng thanh sắt đánh vào đầu Lệ Kình Liệt.
Lệ Kình Liệt dùng tay không nắm lấy thanh sắt sắp rơi xuống, "răng rắc" một tiếng, tay tên lưu manh bị trật khớp, hắn hét lên một tiếng, đôi chân dài giơ lên, đá tên lưu manh ngã lăn lộn xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Cánh tay ma͙nh mẽ ôm chặt lấy e0 cô, Nguyễn Tử Mạt cảm thấy an toàn vô cùng, nỗi sợ hãi vừa rồi h0àn toàn biến mất.
Người đàn ông này thật đẹp trai.
|
/1529
|

