“Cạch cạch”, Tiểu Bảo xoa xoa mắt, đôi mắt mông lung ngái ngủ đi từ tɾong phòng ra, quay đầu nhìn xung quanh, “Ba đâu rồi?”
“Ba con đi chấp hành nhiệm vụ rồi.”
Nguyễn Tử Mạt đi đến trước mặt Tiểu Bảo, ngồi xổm xuống, vươn tay xoa đầu Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo không dụi mắt nữa, vẻ mặt ủ rũ.
Tối hôm qua cậu nhóc chỉ biết hôm nay ba phải ra ngoài làm nhiệm vụ, sẽ không trở về tɾong một khoảng thời gian dài, cậu nhóc định dậy sớm vào hôm nay để có thể nhìn thấy ba.
“Ba con nấu mì cho con đó, chúng ta đánh răng rửa mặt rồi ăn mì được không?”
“Được.”
Ban đầu Tiểu Bảo cảm thấy hơi buồn bã, sau khi nghe được lời Nguyễn Tử Mạt nói thì cậu nhóc cố gắng phấn chấn̵ tinh thần, ngoan ngoãn gật đầu, không khóc nháo như những đứa trẻ khác.
Nguyễn Tử Mạt vò vò đầu tóc mềm mại của Tiểu Bảo, không nhịn được cảm thấy chua xót vì đứa nhỏ hiểu chuyện này.
Nắm lấy bàn tay nhỏ của Tiểu Bảo, lấy cốc nước và bàn chải đánh răng cho cậu, bóp kem đánh răng ra, đưa Tiểu Bảo đến sân viện, bảo Tiểu Bảo há miệng ra, giúp cậu đánh răng.
Tiểu Bảo rất ngoan, lúc đánh răng cực kỳ phối hợp với Nguyễn Tử Mạt.
Sau khi giúp Tiểu Bảo đánh răng rửa mặt xong, Nguyễn Tử Mạt bế Tiểu Bảo về lại bàn ăn.
Tiểu Bảo ngồi trên ghế, cầm đũa nhỏ, ăn mì tɾong bát, hai đầu lông mày nhíu hết lại với nhau, có thể thấy cậu bé thật sự không thích, nhưng Tiểu Bảo vẫn ăn hết sạch mì tɾong bát.
Lúc Nguyễn Tử Mạt đang tưới hoa tɾong sân, cửa viện bị người ta đẩy ra, một người ngoài ý muốn xuấthiện ở cửa viện.
Nguyễn Tử Mạt chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn một cái, sau đó tiếp tục tưới nước cho cây hoa tường vi.
Hai mắt Ngụy Hương Tuyết sưng đỏ, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, g͙iày đất, đi về phía Nguyễn Tử Mạt.
“Có phải anh Lệ đã thích cô rồi hay không?”
Ngụy Hương Tuyết trừng Nguyễn Tử Mạt với vẻ tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Sao cô lại nghĩ như thế?”
Nguyễn Tử Mạt hái được mấy bông hoa tường vi nở rất đẹp, gương mặt xinh đẹp không có biểu cảm gì, cảm xúc không bị Ngụy Hương Tuyết ảnh hưởng đến.
“Chẳng lẽ không đúng sao, cô trở nên xinh đẹp, anh Lệ thích cô rồi.”
Ngụy Hương Tuyết nói đến đây, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào, người đàn ông cô ta thích nhiều năm như vậy, lại có người mình thích rồi, cô ta thất tình, cô ta đau lòng không chịu nổi.
Điều này còn khó chịu hơn cả chuyện hôm qua cô ta bị người khác cướp mất sự nổi bật, bị người khác chê cười.
Cô ta cực kỳ ghét người phụ nữ xinh đẹp trước mắt này, nhưng làm thế nào được bây giờ, cô ta không xinh bằng cô, đánh piano cũng không hay bằng cô, đau khổ quá.
Lúc trước anh Lệ kết hôn, sự đau khổ mà cô ta nhận được còn không đau như tối hôm qua, lúc trước cô ta biết anh Lệ sẽ không thích kẻ trông giống he0 như Nguyễn Tử Mạt, đây cũng là nguyên nhân cho tới giờ cô ta vẫn chưa buông bỏ anh Lệ, nhưng tối hôm qua, mỗi lời nói mỗi hành động của anh Lệ đều thể hiện ra anh để ý đến người phụ nữ này.
Sau khi cô ta quay về thì khóc cả một buổi tối.
“Xinh đẹp thì sẽ được thích sao?”
Nguyễn Tử Mạt cười lắc đầụ
“Cô có ý gì?”
Ngụy Hương Tuyết cau mày, nhìn Nguyễn Tử Mạt với vẻ nghi hoặc.
|
/1529
|

