Nhóm lính vừa vây quanh trước mặt chị dâu, làm ầm ĩ thành trò cười thế này, bây giờ lại nhìn thấy mặt mũi doanh trưởng Lệ đen kịt nên bọn họ đã nhanh chóng giải tán, nếu còn tiếp tục trêu chọc vợ của doanh trưởng Lệ nữa, chỉ sợ sau này doanh trưởn Lệ sẽ tính sổ với bọn họ.
Lệ Kình Liệt ôm Tiểu Bảo lên, tɾong mắt Tiểu Bảo chỉ có túi đồ ăn vặt tɾong ngực mình, tay cầm khoai tây cho vào miệng, ăn say sưa.
Đây là khoai tây chiên Nguyễn Tử Mạt đã làm từ nhà mình, cô còn mang the0 hai bình nước bạc hà.
Lệ Kình Liệt nhìn đứa con trai ngu ngốc, mẹ của nhóc này sắp bị người ta kéo đi mất mà nhóc chỉ biết đến ăn.
“Sang kia ngồi.”
Lệ Kình Liệt cúi đầu nhìn về phía Nguyễn Tử Mạt, môi mím chặt, nói.
Anh muốn ngồi chung một chỗ với hai mẹ con họ sao?
Nhưng với thân phận của anh, không phải anh nên ngồi hàng phía trước sao?
Nguyễn Tử Mạt nghi ngờ nhìn anh nhưng cũng từ từ dời sang vị trí bên cạnh.
Lệ Kình Liệt từ từ ngồi xuống.
Bởi vì dáng người anh cao ráo nên khi ngồi xuống vẫn vô cùng nổi bật. Còn Nguyễn Tử Mạt lại cảm thấy bên cạnh mình giống như có một tòa tháp cao vừa sắc bén vừa lạnh lùng ngăn cản tất cả những ánh mắt khác muốn nhìn đến.
Trên gương mặt tuấn tú của Lệ Kình Liệt cũng có vẻ lo lắng. Hình ảnh nhóm đàn ông vây quanh xum xoe trước mặt Nguyễn Tử Mạt khiến anh không thở nổi, trái tim anh giống như có thứ gì đó đâm vào mà nhói lên.
Tống Mạn Chi cũng nghe thấy mọi người xung quanh đang thảo luận về Nguyễn Tử Mạt, nói cô xinh đẹp thế nào, có khí chất ra sao thì ánh mắt cô ta lộ vẻ trào phúng. Một người phụ nữ thô lỗ, không học thức thì có thể có khí chất gì? Mấy người này đúng là mù hết rồi
Cho dù nghĩ như vậy nhưng cô ta vẫn không thể khống chế được sự ghen tỵ với gương mặt xinh đẹp của Nguyễn Tử Mạt, cảm giác ưu việt mỗi khi đứng trước mặt Nguyễn Tử Mạt cũng bị đạp đổ.
Vừa rồi, lúc Nguyễn Tử Mạt đến đây, hầu hết mọi người xung quanh cô ta đều quay lại nhìn, tɾong số này còn có mấy người đàn ông đã từng ân cần với cô ta, thế nhưng lúc này lại đang thảo luận về Nguyễn Tử Mạt, bên cạnh cô ta cũng vì thế mà vắng vẻ không ít.
Mặc dù Tống Mạn Chi không thích mấy người này nhưng vừa mới đó mà bọn họ đã không để ý đến cô ta nữa khiến cô ta có cảm giác mất cân bằng, tɾong lòng cực kỳ khó chịụ
Sau khi Lệ Kình Liệt ngồi xuống, anh giống như một ngọn núi băng tỏa ra khí lạnh, không nói một lời nào.
Nguyễn Tử Mạt chớp mắt nhìn Lệ Kình Liệt mấy lần, cô không hiểu mình đã trêu chọc gì anh rồi.
Thiến Thiến và Khải Khải nhìn thấy Tiểu Bảo có khoai tây chiên ăn nên lập tức vây quanh Tiểu Bảo, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm vào khoai tây chiên. Tiểu Bảo cũng không ăn một mình, cậu bé để túi khoai tây chiên trước mặt Thiến Thiến và Khải Khải, ngây ngô nói “Ăn không?”
“Ăn ”
“Ăn ”
Khải Khải và Thiến Thiến trả lời rất vang dội, lập tức duỗi tay lấy khoai tây ăn.
Ba đứa nhỏ ăn say sưa.
Nguyễn Tử Mạt còn cho rằng suốt buổi tối hôm nay Lệ Kình Liệt sẽ không nói câu nào.
Thế nhưng đột nhiên anh lại quay đầu, nhìn về phía vết thương trên cánh tay cô nói “Trên đường đến đây, Tiểu Bảo có làm cô bị thương không?”
|
/1529
|

