“Đồng chí, cô ăn bánh bích quy không? Ở đây tôi có hai túi, cô có muốn ăn không?”
Nguyễn Tử Mạt khách sáo từ chối “Không cần.”
“Đồng chí, cô có khát nước không? Tôi có nước, còn là nước lạnh nữa.”
Nguyễn Tử Mạt lại từ chối “Cảm ơn, tôi không cần.”
Lâm Nam Yến chớp mắt, mập mờ nhìn Nguyễn Tử Mạt. Người bạn tốt này của cô ấy có sức hấp dẫn vô biên, nhìn nhóm lính phấn khích không thôi thế này, từng người giống như con công đang xòe đuôi, tranh thủ hảo cảm trước mặt cô.
Nguyễn Tử Mạt trả lại cho Lâm Nam Yến ánh mắt bất đắc dĩ, cô thật sự đã quên có rất nhiều người tɾong bộ đội không nhận ra cô là vợ của Lệ Kình Liệt.
Nhóm lính nghịch ngợm này giống như đã quên mất mình đến đây để xem văn nghệ, tất cả đang vây quanh lấy Nguyễn Tử Mạt.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Cố Vân Đình phải bật cười thành tiếng, anh ấy quay đầu nhìn gương mặt đã đen như đít nồi của Lệ Kình Liệt “Lão Lệ, chị dâu không ngồi cạnh cậu, xem ra cậu phải cạnh tranh khá lớn.”
Lệ Kình Liệt bắn ánh mắt sắc lẹm về phía Cố Vân Đình đang châm chọc mình.
Cố Vân Đình nhún vai “Chuyện này thì có liên quan gì đến tôi chứ?”
Ánh mắt của mấy người đàn ông kia đều nhìn về phía cô khiến tɾong lòng Lệ Kình Liệt như bị lửa đốt.
Lệ Kình Liệt kéo căng gương mặt anh tuấn, nhấc chiếc áo khoác trên ghế bên cạnh lên, cất bước đi về phía Nguyễn Tử Mạt.
Cố Vân Đình nhướng mày, khóe miệng hiện lên nụ cười xấu xa Cậu ấy sốt ruột Sốt ruột rồi
Một khi lão Lệ này đã ghen thì chỉ sợ dấm tɾong bụng có thể dìm chết người ta.
Nguyễn Tử Mạt mệt mỏi ứng phó với mấy người bên này, cô đang muốn nói mình là vợ của Lệ Kình Liệt thì có một người đã nói “Doanh trưởng Lệ đến.”
Mấy người vây quanh Nguyễn Tử Mạt tản ra, làm lộ ra một lối đi nhỏ.
Lệ Kình Liệt đến rồi sao?
Nguyễn Tử Mạt nhìn the0 lối nhỏ được tản ra thì quả nhiên nhìn thấy Lệ Kình Liệt đang đi đến đây, mặt mũi đen kịt như bị mây đen che kín.
Lệ Kình Liệt đi đến bên cạnh cô, lạnh lùng quét mắt nhìn nhóm người xung quanh khiến một nửa nhóm lính nghịch ngợm phải rụt người lại “Vây quanh chị dâu của các người làm gì? Ngứa da rồi đúng không?”
“Chị dâu?”
Mọi người nhìn về phía Nguyễn Tử Mạt.
“Tôi tên Nguyễn Tử Mạt.”
Nguyễn Tử Mạt nhìn thoáng qua Lệ Kình Liệt đang tức giận, cô mỉm cười nói với mọi người.
Nguyễn Tử Mạt
Tất cả mọi người ngạc nhiên há hốc mồm.
Chuyện này… Không thể nào
Trước kia, bọn họ đã từng gặp vợ của doanh trưởng Lệ, đó là một người béo, mắt mũi miệng phải chen chúc trên gương mặt, hành vi thì thô bỉ, tính tình nóng nảy, h0àn toàn không có nửa điểm giống nàng tiên xinh đẹp trước mặt bọn họ lúc này.
Tiểu Bảo ngửa đầu cười nói với Lệ Kình Liệt “Ba ôm, mẹ mệt rồi.”
Lệ Kình Liệt ôm lấy Tiểu Bảo từ tɾong ngực Nguyễn Tử Mạt.
Mẹ sao?
Mọi người lại nhìn người phụ nữ xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Cô thật sự là vợ của doanh trưởng Lệ sao? Nguyễn Tử Mạt giảm cân rồi thì xinh đẹp đến mức này sao? Còn xinh đẹp hơn Tống Mạn Chi của đoàn văn công gấp nhiều lần như thế.
|
/1529
|

