Muốn anh ấy cưới công chúa còn cần người rửa chân như Ngụy Hương Tuyết kia sao? Không bằng để anh ấy ôm dây thừng, tìm một cái cây cổ thụ nào đó mà tre0 cổ cho rồi.
Lệ Kình Liệt phun khói thuốc ra, làm khói lượn lờ, trên gương mặt lạnh lùng của anh lại không có quá nhiều biểu cảm.
“Cậu cũng không thể vì muốn thoát thân mà mặc kệ sống chết của người anh em này, sau này cậu đừng nói mấy lời như vậy nữa, tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa đây này.”
Cố Vân Đình rùng mình, uống hết nước canh còn lại tɾong bát.
Cố Vân Đình quay người đi vào, đặt cái bát không lên bàn cơm.
“Tối nay ăn cháo, mọi người không có ý kiến gì chứ?”
Nguyễn Tử Mạt từ phòng ßếp đi ra, cô nói với hai người đàn ông.
“Tôi không có ý kiến gì, trời nóng quá, tôi cũng không muốn ăn cơm, ăn cháo là hợp lý nhất.”
Cố Vân Đình cười tươi nói.
“Vậy là tốt rồi.”
Nguyễn Tử Mạt dự định tối nay cô sẽ nấu món cháo hải sản.
Cô đặt tômmột cái bát riêng, sau đó cắt một đường lên lưng tôm, loại bỏ chỉ lưng, sau đó cắt con cua thành từng khối nhỏ.
Lấy hành và gừng ra rửa sạch, gừng cắt thành sợi, hành cắt khúc.
Sau đó lấy nồi đất ra, cho dầu vào nồi, đợi dầu nóng thì cho đầu tôm vào, cho thêm một ít gừng sợi và hành cắt khúc vào xào.
Xáo đầu tôm cho đến khi chuyển thành màu vàng đỏ và có mùi thơ๓ thì cho nước vào, sau đó mới vớt đầu tôm, gừng và hành ra, sau cùng mới cho gạo vào nồi nấu thành cháo.
Thỉnh thoảng phải dùng cái muỗng khuấy gạo tɾong nồi lên, để tránh tình trạng gạo bị dính dưới đáy nồi.
Nấu được khoảng mười phút thì cho tôm và cua vào nồi, lại thêm gừng sợi và hành khúc vào, nêm một ít muối, khuấy đều nồi cháo, nấu với lửa nhỏ.
Mùi thơ๓ khiến người ta thèm ăn đã bay ra ngoài.
Cố Vân Đình ngửi thấy mùi thơ๓ thì nuốt nước bọt không ngừng, mắt nhìn chằm chằm về phía nhà ßếp “Thơm quá Khả năng nấu nướng của chị dâu quá tốt, còn tài hơn đầu ßếp tɾong nhà hàng Quốc Mỹ.”
Lệ Kình Liệt chỉ nhìn lướt qua Cố Vân Đình, anh không mở miệng nhưng rất đồng ý với lời Cố Vân Đình nói.
Lúc cháo sắp chín, Nguyễn Tử Mạt rải thêm một ít rau thơ๓ lên cháo.
Cô lại xào thêm một món rau, như vậy xem như đã đầy đủ chất dinh dưỡng.
Lệ Kình Liệt hút thuốc, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú về phía nhà ßếp, anh nhìn thấy Nguyễn Tử Mạt cầm khăn muốn nhấc nồi đất còn nóng hôi hổi xuống, tɾong khi tay cô vẫn còn đang bị thương, Lệ Kình Liệt nhanh chóng dụi điếu thuốc lá trên tay mình, sải bước về phía cô.
“À.”
Nguyễn Tử Mạt cũng không cậy ma͙nh, cô lập tức tránh sang một bên, nhường vị trí lại cho Lệ Kình Liệt.
Lệ Kình Liệt không cần tốn nhiều công sức đã chuyển nồi cháo ra ngoài.
Nguyễn Tử Mạt cũng bưng đĩa rau xanh ra ngoài, Lệ Kình Liệt còn quay vào nhà ßếp một lần nữa để lấy bát đũa.
Trên mặt Nguyễn Tử Mạt mang nụ cười, cô đi ra ngoài giữ Tiểu Bảo đang vui vẻ, kéo quả bóng bay chạy khắp nơi “Chúng ta mau rửa tay, đến lúc ăn cơm tối rồi.”
“Ăn cơm.”
Tiểu Bảo vừa nghe thấy hai chữ ‘ăn cơm’ thì hai mắt đã sáng rực, đôi mắt đen to lúng liếng nhìn về phía nhà mình vô vô cùng khát vọng.
Nguyễn Tử Mạt kéo tay Tiểu Bảo đi đến cạnh giếng, lấy nước rửa tay cho Tiểu Bảo.
|
/1529
|

