Trong nhà đã cử rất nhiều người đi tìm, nhưng biển người mênh mông, giống như đá chìm xuống biển, không có một chút tin tức, khi biết được con trai suýt nữa bị bọn buôn người bán đi, Liễu Uý suýt chút nữa thì ngất xỉụ
May mà có người tốt bụng, dũng cảm đứng ra, cứu con trai của cô ấy.
Chỉ là không ngờ đối phương lại là một cô gái xinh đẹp có vẻ ngoài rất mong manh.
Nguyễn Tử Mạt liên tục nói “Cô không cần phải như vậy, ai nhìn thấy bọn buôn người đều sẽ dũng cảm đứng ra, tôi chỉ làm việc bản thân nên làm thôi.”
Liễu Úy lại không nghĩ như vậy, bọn buôn người rất tàn nhẫn ác độc, có thể làm ra chuyện như giết người, khiến biết bao nhiêu người phải sợ hãi, cho dù có bị phát hiện, cũng không ai dám đối đầu trực diện, tiến lên dây vào bọn chúng.
Liễu Úy liên tục cảm ơn Nguyễn Tử Mạt.
Cô ấy và chồng mình đến tuổi trung niên mới có một đứa con trai bị bắt đi mất, cô ấy cũng không muốn sống nữa.
Nguyễn Tử Mạt bất đắc dĩ thừa nhận lời cảm ơn giống như thủy triều của Liễu Uý.
Đến bây giờ cô mới biết được rằng đứa trẻ mà mình cứu từ tay bọn buôn người lại là cháu trai của lão thủ trưởng.
“Được rồi, Tiểu Uý, con đưa cô gái này lên tầng thay quần áo, quần áo cô ấy đều dính đầy máu rồi.”
Phó Kiến Quốc ngồi trên sô pha lên tiếng.
Liễu Uý nhìn nửa ống tay áo của Nguyễn Tử Mạt dính đầy máu, tɾong mắt cô ấy hiện lên sự đau lòng, vết thương này là vì đỡ thay cho con trai của cô ấy, chảy nhiều máu như vậy chắc chắn là đau lắm, nhưng mà cô gái này lại không hề lên tiếng kêu than.
Đúng là Nguyễn Tử Mạt cảm thấy rất đau, sắc mặt xinh đẹp kia của cô đều trắng bệch rồi, nhưng lão thủ trưởng đã gọi quân y đến để băng bó vết thương cho cô, cô cũng không thể kêu đau được, nên đành phải nhẫn nhịn.
Nếu như cô liên tục kêu đau, thì chẳng khác nào nhắc nhở người khác nghĩ tới vết thương của mình là do cứu con họ, điều đó chẳng khác nào việc ép người ta trả ơn.
Liễu Uý thân thiết kéo Nguyễn Tử Mạt lên tầng, cô ấy càng thêm yêu mến Nguyễn Tử Mạt, dẫn cô vào một căn phòng cho khách.
“Quần áo đều là đồ mới, g͙iày cũng chỉ mới đi hai lần, nhưng đôi g͙iày này rất hợp với quần áo.”
Liễu Uý lấy ra một chiếc váy màu xanh lam, còn chuẩn bị cho Nguyễn Tử Mạt một đôi g͙iày da nhỏ màu trắng, không phải loại g͙iày mũi tròn cồng kềnh, mà là loại mũi đầu nhọn hơi dài, thể hiện ra sự tinh tế và thanh tú, không có cảm giác thô ráp như đôi g͙iày da mũi tròn cồng kềnh kia.
Nguyễn Tử Mạt có thể cảm nhận được sự chu đáo của Liễu Uý, bộ váy còn rất mới, có thể thấy được đây là mẫu mới của năm nay, đôi g͙iày da màu trắng này là hàng ngoại, ít nhất phải mấy trăm đồng.
“Cảm ơn.”
Nguyễn Tử Mạt mỉm cười, lễ phép nói cảm ơn với Liễu Úy.
“Như vậy thì có là gì chứ, cô chính là người đã cứu mạng Tiểu Hi nhà chúng tôi, tôi đi ra ngoài trước, cô thay quần áo đi.”
Liễu Uý đi ra ngoài, mỉm cười chu đáo đóng cửa lại cho Nguyễn Tử Mạt.
Nguyễn Tử Mạt tránh miệng vết thương, bắt đầu thay quần áo.
Liễu Uý đứng trên hành lang, cau mày, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Phó Hoành Nghị đi lên tầng, tình cờ thấy vợ mình để lộ vẻ mặt bối rối, anh ấy bước đến hỏi “Sao thế?”
|
/1529
|

