Cố Vân Đình kinh ngạc nhìn Lệ Kình Liệt lái xe rời khỏi quân đội, lão Lệ chưa bao giờ vì chuyện bên ngoài mà làm chậm trễ chuyện ở quân đội, sao hôm nay anh lại khác thường như vậy.
Lệ Kình Liệt lái xe đến nhà ga, anh biến Nguyễn Tử Mạt buôn bán ở đây.
Tìm kiếm xung quanh nhà ga hai lần, cũng không thấy bóng dáng Nguyễn Tử Mạt đâụ
Anh càng cau mày chặt hơn.
Tìm nhân viên làm việc ở nhà ga hỏi qua mới biết được, giữa trưa ở nhà ga có bọn buôn người muốn bắt cóc trẻ con, được một nữ đồng chí xinh đẹp dũng cảm chặn lại, the0 miêu tả của nhân viên nhà ga, Lệ Kình Liệt chắc chắn nữ đồng chí xinh đẹp kia là Nguyễn Tử Mạt.
Cô chỉ có một mình vậy mà dám tham gia bắt bọn buôn người, tim Lệ Kình Liệt nhảy dựng lên, không giống với chuyện cô đánh nhau ở đại viện, bọn buôn người đó cực kỳ ác độc, đều là những tên giết người.
Lệ Kình Liệt lại hỏi có ai bị thương không, nhân có người chảy không ít máụ
Đầu tiên Lệ Kình Liệt im lặng, sau đó rút ra một điếu thuốc ngậm vào miệng, lấy ra một hộp diêm, quẹt liên tiếp vài cái đều không được, một số que diêm đã bị hỏng.
Ngón tay thon dài rút điếu thuốc ra, ném xuống đất, tức giận nghiền nát.
Anh bước nhanh ra ngoài, cả người tỏa ra khí lạnh giống như cái rét đậm tháng hai, lạnh đến chết người.
Trước tiên Lệ Kình Liệt đến trung tâm y tế ở thị trấn tìm người, tìm ba nơi vẫn không thấy người đâu, cơn gió nóng ngoài cửa xe thổi vào mặt, anh mới dần bình tĩnh lại, quay đầu xe, đi tới cục cảnh sát hỏi thăm.
Cục cảnh sát nói người đã rời đi, cũng không biết là đi đâụ
Lệ Kình Liệt đang định mở cửa bước lên xe, thì một người đàn ông trung niên trông rắn rỏi đã đi đến.
Người đàn ông lên tiếng hỏi “Cậu là chồng của đồng chí Nguyễn sao?”
Lệ Kình Liệt quan sát người đàn ông trước mặt, lưng của ông ấy rất thẳng, khí thế sắc bén và chính trực tỏa ra trên người ông ấy chỉ có thể được rèn luyện ra từ tɾong quân đội.
“Ông là?”
Lệ Kình Liệt cau mày, vẻ mặt lạnh lùng hỏi.
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi biết đồng chí Nguyễn đang ở đâu, tôi sẽ dẫn cậu đến đó.”
Người đàn ông trung niên cũng không tiết lộ tên tuổi, giọng nói thô lỗ.
Đôi mắt sắc bén của Lệ Kình Liệt dừng lại trên bàn tay phải của người đàn ông, giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ có vết chai rất dày, đây là dấu vết để lại khi dùng súng tɾong một thời gian dài.
Lệ Kình Liệt nhanh chóng xác nhận rằng người đàn ông trước mặt này cũng là một quân nhân giống như anh.
Anh khẽ gật đầu, sau đó đi the0 người đàn ông.
Trong phòng khách biệt thự.
Một đôi vợ chồng trung niên có khí chất cao quý đang liên tục nói cảm ơn với Nguyễn Tử Mạt.
Đặc biệt là người phụ nữ trung niên kia rất biết ơn Nguyễn Tử Mạt, nắm chặt lấy tay Nguyễn Tử Mạt, nước mắt lưng tròng nói “Cảm ơn cô đã cứu Tiểu Hi nhà tôi, nếu không có đồng chí Nguyễn, Tiểu Hi nhà chúng tôi cũng không biết sẽ phải chịu đựng cái gì nữa.”
Ai có thể ngờ rằng khi bảo mẫu dẫn con trai đi mua đồ ăn, vừa quay đầu đi, con trai của họ đã biến mất, bị người ta bắt cóc mất chứ.
|
/1529
|

