“Tôi mua máy bay nhỏ cho Tiểu Bảo, phải để nhóc con nhìn thấy đầu tiên.”
Cố Vân Đình đi đến.
“Máy bay nhỏ đắt như vậy, anh tốn kém như thế làm gì?”
Nguyễn Tử Mạt nhìn món đồ chơi tɾong tay Cố Vân Đình thì cau mày, có biết nhãn hiệu của món đồ chơi này không phải nhỏ.
“Không có gì, sau này chị dâu cho tôi đến ăn chực nhiều hơn là được.”
Cố Vân Đình chớp mắt, nói với Nguyễn Tử Mạt.
“Nếu anh thích, lúc nào đến ăn cơm cũng được.”
Nguyễn Tử Mạt cười nói.
Làm thế nào mà Cố Vân Đình này lại thích ăn còn hơn Tiểu Bảo nhỉ?
Cố Vân Đình quay lại, nhướng mày nhìn Lệ Kình Liệt, rồi mới đi vào nhà đặt đồ chơi xuống.
Lệ Kình Liệt im lặng vô cùng, cả hơi thở trên người cũng có vẻ kìm nén hơn.
Cố Vân Đình không ngốc, anh ấy đã lờ mờ nhận ra không khí không thích hợp giữa hai vợ chồng này nên cơm nước xong xuôi thì lập tức chuồn đi ngay.
Lệ Kình Liệt tiễn Cố Vân Đình ra ngoài.
Bước ra khỏi sân.
Cố Vân Đình quay đầu lại, cau mày nhìn về phía gương mặt lạnh lùng của Lệ Kình Liệt “Cậu và chị dâu đang cãi nhau à?”
“Không có.”
Lệ Kình Liệt thờ ơ trả lời hai chữ.
“Không có? Không khí lạnh lẽo giống như chết cóng giữa hai người thế kia, cậu muốn lừa quỷ sao?”
Cố Vân Đình h0àn toàn không tin.
Lệ Kình Liệt mấp máy môi, trên gương mặt cương nghị càng trở nên lạnh lẽo hơn.
Bọn họ thật sự không cãi nhau, chỉ là…
Sắc mặt Lệ Kình Liệt vô cùng nặng̝ nề.
Cố Vân Đình thở dài một hơi, thành thật nói “Lão Lệ, cậu nhường nhịn chị dâu đi Cô ấy cũng là một người phụ nữ yếu đuối, cậu là đàn ông, câu so đo với một người phụ nữ yếu đuối như thế làm gì?”
“Trước kia cậu không nói như vậy.”
Lệ Kình Liệt lạnh lùng nhìn lướt qua Cố Vân Đình.
Cố Vân Đình ngượng ngùng cười khan hai tiếng. Trước kia, mỗi khi nhắc đến Nguyễn Tử Mạt, anh ấy đều tỏ ra ċһán ghét, vừa nhìn thấy mặt đều muốn cãi nhau, chỉ ước gì có thể nhào vào đánh nhaụ
Thế nhưng lúc này Cố Vân Đình đã cố gắng quên đi quá khứ, anh ấy nói với Lệ Kình Liệt “Trước kia là trước kia, chúng ta đang nói là hiện tại.”
“Xe của cậu đã ở ngay phía trước rồi kìa.”
Lệ Kình Liệt dứt lời thì xoay người quay về.
Anh không lập tức vào nhà mà đứng dựa vào một vách tường cạnh cửa sân hút thuốc, nhíu chặt mày suy nghĩ.
Mấy ngày sau, Nguyễn Tử Mạt rõ ràng đã cảm nhận được áp suất thấp trên người Lệ Kình Liệt nhưng cô cũng không quá để tâm, mỗi ngày cô chỉ nghĩ đến việc mở cửa hàng.
Ngày hôm nay, sau khi bán kem đá bào xong, lúc định về nhà thì nhìn thấy Giang Quân Nhiên.
Giang Quân Nhiên cười, đi về phía Nguyễn Tử Mạt “Tôi nghe nói cô muốn mở cửa hàng.”
Ánh mắt Nguyễn Tử Mạt lộ vẻ bất ngờ “Làm sao chú biết được?”
“Trong lúc vô tình, Nam Yên đã nói chuyện cô có suy nghĩ muốn mở cửa hàng, gần đây cô vẫn luôn tìm hiểu chi phí thuê cửa hàng xung quanh đây nên rất dễ đoán được.
Giang Quân Nhiên cười giải thích với Nguyễn Tử Mạt.
Lông mày Nguyễn Tử Mạt giãn ra. Hóa ra là như vậy.
Nhưng Nguyễn Tử Mạt cũng không có ý định nói nhiều về chuyện mình muốn mở cửa hàng với Giang Quân Nhiên, cô thu dọn đồ xong thì muốn đi ngay.
“Chúng ta nói chuyện đi, tôi biết một số giá thị trường, nói không chừng cũng có thể giúp được cho cô.”
Giang Quân Nhiên đi the0 Nguyễn Tử Mạt.
“Không cần đâụ”
|
/1529
|

