Sau khi bán đá bào xong, Nguyễn Tử Mạt chậm rãi đi dạo phố, cô bắt đầu chú ý đến các cửa hàng và dòng người xung quanh, hiện giờ tiền cô tiết kiệm được đã gần đủ rồi, là lúc bắt đầu xem xét đến vị trí của cửa hàng.
Nguyễn Tử Mạt đi hết dọc đường, cũng chưa thấy cửa hàng nào khiến cô chú ý, những cửa hàng cho thuê cũng rất ít, các cửa hàng trên mặt đường nhiều người qua lại thì hầu hết đều mở cửa buôn bán, những cửa hàng cho thuê hoặc có lượng người qua lại ít, hoặc giá cho thuê cao ngất ngưởng.
Vị trí của cửa hàng cần phải ở một nơi tốt, có đông người qua lại, nhưng giá thuê cũng không thể quá cao, rất khó để tìm được một cửa hàng cho thuê đáp ứng được điều kiện như vậy.
Nguyễn Tử Mạt đi dạo suýt gãy chân, nhưng vẫn không tìm được cửa hàng khiến cô ưng ý.
Nếu không, cô tiết kiệm một chút, chi nhiều tiền hơn để thuê cửa hàng ở cạnh nhà ga để mở cửa hàng bán cơm, như vậy thì dòng người ở đó rất đông, những người đi tàu xe mệt mỏi, vừa xuống xe chắc chắn sẽ cảm thấy đói bụng, cần tìm gấp một cửa hàng để ăn cơm.
Có lượng khách hàng lớn, có thị trường, có nhu cầu lớn.
Mặc dù tiền thuê có đắt một chút nhưng cũng đáng giá.
Nguyễn Tử Mạt quyết định không chọn địa chỉ cửa hàng trên phố nữa, mà để hôm nào khác đi dạo ở ga xe lửa xem thế nào.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, sự sầu lo trên mặt của Nguyễn Tử Mạt cũng biến mất, bắt đầu vui vẻ đi mua đồ.
Sau khi mua thức ăn xong, Nguyễn Tử Mạt liền đi về nhà.
Nguyễn Tử Mạt biết Thiến Thiến thích uống sữa bò, cho nên đã mua cho con bé một chai.
Sau khi về nhà, Nguyễn Tử Mạt lập tức mang sữa đến cho Thiến Thiến, Lâm Nam Yến nói sao cũng không đồng ý nhận lấy, nhưng Nguyễn Tử Mạt lại rất kiên quyết, Lâm Nam Yến chỉ đành nhận lấy, cô ấy cảm thấy rất ngại khi nhận sữa bò của Nguyễn Tử Mạt, nên nhanh chóng chạy đến sân sau, cắt một bó rau muống lớn đưa cho Nguyễn Tử Mạt.
Nguyễn Tử Mạt cầm lấy, lại nói với Lâm Nam Yến mấy câu, sau đó mới về nhà.
Không lâu sau, ngoài cửa nhà Nguyễn Tử Mạt truyền đến tiếng gõ cổng ‘bộp bộp’, còn có tiếng chửi rủa chói tai.
Nguyễn Tử Mạt không biết là ai lại thô lỗ tìm đến tận nhà mình như vậy.
Cô đi ra mở cổng.
Một người phụ nữ trung niên với vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Nguyễn Tử Mạt, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể lao tới cắn Nguyễn Tử Mạt vậy.
Người phụ nữ kia chỉ vào mặt Nguyễn Tử Mạt, lớn tiếng chửi rủa “Cái con ranh không biết xấu hổ này, ăn trộm lại dám trộm đến tận nhà của bà đây, dám trộm rau của Ngô Lệ Lệ này, tao thấy mày ċһán sống rồi đúng không.”
Giọng nói của Ngô Lệ Lệ rất lớn, cô ta gào lên, tất cả những người tɾong khu đại viện gần đó đều nghe thấy.
Rất nhiều chị dâu nghe được tiếng mắng của Ngô Lệ Lệ thì vội vàng chạy đến, đứng vây quanh cửa nhà của Nguyễn Tử Mạt, nhìn Ngô Lệ Lệ đanh đá chửi mắng Nguyễn Tử Mạt, mấy người bọn họ vừa nhìn vừa bắt đầu thảo luận.
“Trời ơi, ngay cả đồ của Ngô Lệ Lệ cũng dám trộm, không sợ bị cô ta đánh gãy răng cửa à.”
“Chắc là Tiểu Mạt không lấy đâu, nếu thật sự lấy thì hậu quả sẽ thảm lắm.”
“Người phụ nữ Ngô Lệ Lệ này nổi tiếng hung dữ, cô ta đánh người cũng không để ý sức lực.”
……
|
/1529
|

