Trước kia Lệ Kình Liệt không ở nhà, Tiểu Bảo đều đến nhà Lâm Nam Yến ngủ, Nguyễn Tử Mạt tưởng lần này Tiểu Bảo cũng thế, đã tính đóng cửa sân lại rồi thì Tiểu Bảo lại chạy bịch bịch về.
Nguyễn Tử Mạt thấy Tiểu Bảo nằm trên giường ngủ tɾong phòng Lệ Kình Liệt, cô mới quay về phòng của mình.
Cô mới kéo dây đèn không được bao lâu thì phía cửa đã truyền tới tiếng kẽo kẹt, ngay sau đó, cửa phòng mở ra một khe hở, khe hở càng lúc càng lớn, xuyên qua ánh trăng có thể nhìn thấy một bóng người nho nhỏ ở đó.
Người đã nho nhỏ, cậu còn kéo the0 một cái gối đầụ
Giống như một chú chuột nhỏ lẻn vào phòng.
Nguyễn Tử Mạt còn chưa ngủ, cô kéo dây đèn trên đầu giường, đèn sáng bừng lên.
Tiểu Bảo như bị kinh sợ, mở to đôi mắt long lanh, cứng ngắc tại chỗ.
Nguyễn Tử Mạt ngồi dậy, nhìn gối đầu rơi trên mặt đất, lại nhìn về phía Tiểu Bảo, “Tiểu Bảo, con làm gì vậy?”
“Con, con, con…”
Tiểu Bảo xoay đầu, bỗng dưng nói lắp.
“Không phải là con sợ đấy chứ?”
Nguyễn Tử Mạt thấy cậu nhỏ một nắm, đứa bé nhỏ xíu như vậy, chắc là bây giờ vẫn còn sợ bóng tối nhỉ?
“Không phải mà, con, con tới chăm sóc mẹ đó, tay mẹ bị thương.”
Hai má Tiểu Bảo đỏ lên, ra vẻ bình tĩnh, nghiêm túc nói với Nguyễn Tử Mạt.
“Được rồi, vậy con mau tới chăm mẹ đi.”
Nguyễn Tử Mạt vỗ chỗ bên cạnh mình, nở nụ cười, đứa nhỏ này rất lanh lợi
Tiểu Bảo dẩu miệng lên, đi qua.
Nguyễn Tử Mạt hơi ghét bỏ gối đầu của cậu bị kéo lê trên đất nên không cho cậu mang lên.
Tiểu Bảo vặn vẹo thân thể, leo lên.
Tiểu Bảo nằm bên cạnh Nguyễn Tử Mạt, cậu nằm ngay ngắn, tay nhỏ đặt trên bụng mình, dáng vẻ rất yên phận.
Nguyễn Tử Mạt cong môi cười một cái, lại kéo dây đèn, quay về giường nằm.
Tiểu Bảo hơi hồi hộp nắm chặt lấy quần áo của mình, ở đây thơ๓ quá, chẳng lẽ đây là mùi của mẹ sao?
Cậu lặng lẽ quay đầu về phía Nguyễn Tử Mạt.
Nguyễn Tử Mạt đang muốn kéo chăn ở bên cạnh đắp lên bụng Tiểu Bảo, bụng trẻ con không được nhiễm lạnh, nếu không sẽ dễ bị tiêu chảy.
Cô vừa quay đầu đã đối diện với ánh mắt to tròn của Tiểu Bảo, “Trẻ con phải ngủ sớm, như vậy mới có thể cao lớn được.”
Tiểu Bảo nghe thấy như thế, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.
Nguyễn Tử Mạt kéo chăn lên bụng Tiểu Bảo, cũng nhắm mắt lại.
Không bao lâu sau, bé con bên cạnh phát ra tiếng hít thở nhè nhẹ, cậu nhóc cũng không yên phận, tay chân động đậy, Nguyễn Tử Mạt mở mắt, nhìn về phía Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo nhắm hai mắt, cơ thể nhỏ động đậy, sau đó cậu nhóc dần dần cuộn người lại, tư thế như trẻ con nằm tɾong bụng mẹ, đây là biểu hiện của đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn.
Nguyễn Tử Mạt thấy thế thì không đành lòng, ôm Tiểu Bảo vào tɾong ngực, khẽ vỗ lưng cậụ
Cơ thể bé con ấm áp mềm mại, trên người cậu mang the0 hương sữa, khiến người ta không nhịn được mà thấy mềm lòng.
Đây là lần đầu tiên cô ngủ với Tiểu Bảo.
Không bao lâu sau, Nguyễn Tử Mạt cũng ngủ thiếp đi.
Từ sau ngày Lệ Kình Liệt rời đi, anh đã vài ngày không về nhà rồi, nhưng mà người đàn ông này rất có lòng trách nhiệm, cho dù anh tức giận, anh cũng sẽ lo lắng đến chuyện tay cô bị thương, trả tiền cho nhà Lâm Nam Yến để Lâm Nam Yến đưa cơm cho cô mỗi ngày.
Hôm nay.
Cố Vân Đình đẩy cửa viện ra, đi vào.
“Chị dâu, cứu mạng.”
|
/1529
|

