Nguyễn Tử Mạt chỉ cười nói không sao cả.
Lúc trước là cô ngốc nghếch đâm đầu thích Lệ Kình Liệt, nên hiện tại mới đau khổ. Nhưng từ trước cô đã thông suốt, nên bây giờ cũng chỉ có thể cười nói không sao.
Chạng vạng, Lệ Kình Liệt múc cơm trở về.
Nguyễn Tử Mạt buông quyển sách trên tay, cười nói với Lệ Kình Liệt nói, “Anh nộp đơn xin ly hôn một lần nữa đi. Chúng ta vẫn nên nhanh chóng ly hôn một chút.”
Lệ Kình Liệt cứng đờ, khiếp sợ nhìn về phía Nguyễn Tử Mạt đang nở nụ cười tɾong ve0.
Lúc giữa trưa anh còn nghĩ sẽ cho cô một cơ hội nữa, bây giờ lại như đang tát một cái lên mặt anh.
“Nguyễn Tử Mạt, cô đừng có hối hận.”
Lệ Kình Liệt buông cà mèn xuống, xoay người đi ra ngoài.
Nguyễn Tử Mạt nhìn bóng dáng anh rời đi, chớp chớp mắt, không phải anh sớm muốn ly hôn rồi sao, bây giờ sao lại không vui chứ, lòng của người đàn ông này đúng là như mò kim đáy biển mà.
Buổi tối.
Tiểu Bảo trở về ăn cơm, cậu nhóc không thích đồ ăn Lệ Kình Liệt đem về, dùng đôi đũa nhỏ gạt gạt, chọn chọn đồ ăn.
“Sao ba còn chưa về chứ, ba đi đâu rồi?”
Tiểu Bảo mở to đôi mắt đen láy, nhìn quanh, nói với Nguyễn Tử Mạt.
“À, có lẽ ba con đang bận tìm mẹ kế cho con, con có vui không?”
Nguyễn Tử Mạt cười trêu cậụ
Tiểu Bảo như thể bị sét đánh tɾúng, không nhúc nhích nhìn Nguyễn Tử Mạt, tɾong miệng cậu vẫn còn ngậm một miếng cơm, cũng không nuốt xuống.
“Mẹ nói dối.”
Đôi mắt to tròn của Tiểu Bảo trừng Nguyễn Tử Mạt.
“Mẹ không lừa con, trước kia không phải con luôn hô hào muốn tìm mẹ kế à?”
Nguyễn Tử Mạt vươn tay chọc chọc gương mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc, còn tưởng rằng cậu nghe được chuyện tìm mẹ kế cho cậu thì sẽ vỗ tay hoan hô rất là vui chứ, dù sao trước đó ngày nào cậu cũng la hét muốn tìm mẹ kế.
“Không muốn.”
Tiểu Bảo hất tay của Nguyễn Tử Mạt ra, dẩu môi, rất không vui vẻ nói.
Nguyễn Tử Mạt có hơi ngoài ý muốn, cô lại chọc chọc một bên mặt khác của cậu nhóc.
“Mẹ kế dịu dàng cũng không cần?”
“Không cần.”
Tiểu Bảo lại hất tay Nguyễn Tử Mạt ra.
“Được rồi, không cần mẹ kế thì không cần, mẹ cũng không muốn tiểu Bảo Bối bị người ta cướp mất đâụ”
Nguyễn Tử Mạt xoa xoa đầu Tiểu Bảo.
“Con mới không phải là tiểu Bảo Bối của mẹ, chắc chắn mẹ lại không cần con nữa rồi.”
Tiểu Bảo tức giận, xoay người đưa lưng về phía Nguyễn Tử Mạt.
“Ấy, sao mẹ lại không cần Tiểu Bảo nhà ta nữa được, ngày nào mẹ cũng muốn giấu Tiểu Bảo tɾong túi, có thể thấy Tiểu Bảo nhà ta mỗi ngày đó.”
Nguyễn Tử Mạt vươn một ngón trỏ chọc chọc lưng của Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo nghe nói như thế mới từ từ xoay người, không quên hung dữ nói với Nguyễn Tử Mạt, “Không cho mẹ không cần con, nếu không con sẽ tức giận…”
Cảm thấy tức giận còn chưa có tính uy hiếp lắm, Tiểu Bảo lại thêm một câu, “Con còn ghét mẹ mỗi ngày, càng ngày càng ghét nhiều hơn.”
“Đứa nhỏ ngốc, sao mẹ lại không cần con nữa chứ, mẹ tốn công tốn sức lắm mới nuôi con trắng trắng mập mập, béo tròn mũm mĩm mà.”
Nguyễn Tử Mạt xoa xoa cái bụng nhỏ của Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo nhíu hai hàng lông mày lại, lời này sao nghe như đang khen he0 con vậy.
Cánh tay Nguyễn Tử Mạt bị thương, không giúp Tiểu Bảo tắm rửa được, Tiểu Bảo phải đến nhà Lâm Nam Yến tắm.
|
/1529
|

