“Đi dạo phố.”
Nguyễn Tử Mạt trả lời có lệ.
Cô nhìn về phía Lệ Kình Liệt, vừa rồi anh đi xuống đón cô nên sơ mi trắng trên người đã ướt đẫm, dính sát vào cơ thể, cô có thể nhìn rõ cơ bắp trên người anh.
Cố Vân Đình chú ý tới ánh mắt của Nguyễn Tử Mạt, nhịn không được trêu chọc, “Chị dâu, xem cách một lớp áo thì có ý nghĩa gì đâụ Nếu chị dâu muốn nhìn, vậy đợi lão Lệ về nhà cởi hết cho chị dâu xem, muốn nhìn chỗ nào cũng được.”
Ánh mắt của Nguyễn Tử Mạt lập tức trực diện với ánh mắt của Lệ Kình Liệt qua kính chiếu hậụ
Nguyễn Tử Mạt quay đầu, “Tôi không có ý đó.”
Cố Vân Đình cười càng bỉ ổi.
“Hai người lên trấn trên làm gì thế?”
Nguyễn Tử Mạt nói sang chuyện khác.
The0 lý thuyết, lúc này bọn họ hẳn đang ở bộ đội.
Cố Vân Đình vỗ vỗ vai Lệ Kình Liệt bên cạnh, giải thích, “Xe của lão Lệ bị hỏng, bọn tôi mang đi sửa.”
Nguyễn Tử Mạt gật đầu một cái, cô nhìn thấy hoa hồng đặt trên ghế.
“Hoa hồng này lão Lệ mua về tặng chị dâu mà, sao chị dâu lại không cần thế, ném ở trên xe tôi?”
Cố Vân Đình cũng nhìn về phía bó hoa hồng kia.
Nguyễn Tử Mạt kinh ngạc nhìn về phía Lệ Kình Liệt, hôm qua cô hỏi anh, anh trả lời bó hoa này của Cố Vân Đình.
Bị vạch trần ngay trước mặt nên trên mặt Lệ Kình Liệt xuấthiện một tia mất tự nhiên.
Nguyễn Tử Mạt cong miệng, đây là sắt thép thẳng nam gì không biết? Tặng hoa thôi mà cũng ngượng ngùng, nói là của người khác, quanh co lòng vòng hỏi cô có thích hay không.
Khó trách ngày hôm qua anh nói nếu thích thì cầm về.
“Chị dâu, lát nữa xuống xe nhớ cầm về, đừng chiếm diện tích xe.”
Cố Vân Đình nói đến như vậy, Nguyễn Tử Mạt cũng không nói được gì nữa, chỉ có thể đồng ý.
Lệ Kình Liệt đưa Nguyễn Tử Mạt về đại viện.
Cánh tay của cô bị thương, không tiện cầm đồ.
Vậy nên sau khi xuống xe, bó hoa hồng kia do Lệ Kình Liệt cầm. Trên khuôn mặt cương nghị của anh tràn đầy biệt nữu, còn bị một số chị dâu đi ngang qua trêu chọc, gương mặt kia của Lệ Kình Liệt liền càng thêm mất tự nhiên.
Sau khi về đến nhà, Lệ Kình Liệt đặt hoa lên trên mặt bàn.
“Anh cắm hoa vào tɾong bình thủy tinh kia đi. Tuy rằng hơi héo một chút, nói không chừng hút đủ nước liền tươi tắn trở lại.”
Nguyễn Tử Mạt chỉ vào chiếc bình thủy tinh trên bàn, nói với Lệ Kình Liệt.
Lệ Kình Liệt cầm hoa hồng bước tới, rút bó hoa dại tɾong bình ra, cắm hoa hồng vào.
Nguyễn Tử Mạt nhìn bóng lưng của Lệ Kình Liệt, cô chợt nghĩ đến bạn của anh, Ngụy Cẩm Vinh.
“Lệ Kình Liệt, tôi có chuyện muốn hỏi anh.”
Nguyễn Tử Mạt mở miệng nói.
“Có chuyện gì vậy?”
Lệ Kình Liệt hơi nhăn mày, lúc trước ở bên ngoài cô thân mật gọi anh là Kình Liệt, ở tɾong nhà cô lại gọi anh bằng cả họ và tên, người phụ nữ này muốn làm cái quỷ gì vậy.
Nguyễn Tử Mạt đi thẳng vào vấn đề, “Ngụy Cẩm Vinh có quan hệ gì với Thôi Uyển Ninh?”
Cô muốn biết có phải Ngụy Cẩm Vinh cứu Thôi Uyển Ninh hay không ra, bọn họ có mối quan hệ như thế nào?
Lệ Kình Liệt xoay người, ngạc nhiên nhìn về phía Nguyễn Tử Mạt, “Sao cô lại hỏi như vậy?”
Nguyễn Tử Mạt cười cười, “Tôi tò mò một chút thôi.”
“Không cần tò mò, bọn họ không có quan hệ gì cả.”
Lệ Kình Liệt trả lời rất chắc chắn.
|
/1529
|

