Vợ Xuyên Không Càng Đẹp, Mỗi Ngày Chồng Càng Muốn Sinh Thêm Con

Chương 230

/1529



“Cô đánh nhau với chồng đấy à?”

Giang Vân Nhiên nhìn khuôn mặt trầy xước cùng cánh tay đang bó thạch cao của cô.

Nguyễn Tử Mạt nghe câu hỏi xong liền cạn lời.

Lệ Kình Liệt không phải kiểu người sẽ ra tay đánh vợ, lúc trước nguyên thân khiến anh ċһán ghét đến cùng cực mà anh vẫn chưa từng ra tay đánh nguyên thân.

“Anh ta quả thực là một người quê mùa, thô lỗ, không biết thương hoa tiếc ngọc. Cô ly hôn với anh ta rồi đi the0 tôi, nói không chừng ngày nào đó tôi không khống chế được liền cưới cô.”

Giang Vân Nhiên tuỳ tiện mở miệng dụ dỗ.

Nếu là người phụ nữ khác nghe những lời phóng túng lưu manh kia đã sớm mặt đỏ tai hồng, xấu hổ và giận dữ không thôi.

Nhưng sắc mặt của Nguyễn Tử Mạt vẫn thản nhiên, không thể hiện ra quá nhiều cảm xúc, cô nhìn người đàn ông phong lưu lãng tử trước mắt.

Giống như đàn ông hay khuyên nhủ phụ nữ phong trần h0àn lương, có một số người phụ nữ thích chinh phục lãng tử, ảo tưởng lãng tử sẽ vì mình mà dừng lại bước chân, vì mình hồi tâm chuyển ý, ổn định thành gia lập nghiệp.

Nhưng cô không có đam mê như vậy.

Nguyễn Tử Mạt nhàn nhã nói, “Xưởng trưởng Giang ăn nhiều sơn hào hải vị quá nên ċһán, muốn thử ăn cơm tù sao?”

Phá rối quân hôn sẽ phải ngồi tù.

“Tôi chỉ đùa chút thôi.”

Giang Vân Nhiên thẳng lưng, nhún vai cười.

“Xưởng trưởng Giang thật hài hước. Tôi còn có việc, đi trước đây.”

Nguyễn Tử Mạt giật nhẹ khóe miệng.

Dưới ánh mặt trời oi ả hiện tại, cô h0àn toàn không có tâm tình nói đùa trêu chọc với anh ta.

Nguyễn Tử Mạt xoay người, đi về phía bến xe buýt, chờ xe buýt quay về.

Giang Vân Nhiên không ngăn cản, ánh mắt của anh ta luôn dõi the0 Nguyễn Tử Mạt đến khi thân ảnh cô biến mất mới thu hồi, đi về hướng ngược lại.

Trong lúc Nguyễn Tử Mạt chờ xe buýt, xe buýt còn chưa tới, ông trời đột nhiên đổ cơn mưa rào, một bên trời vẫn nắng nhưng mưa cũng không ngừng.

Thời tiết như vậy thật sự khiến người ta khó chịụ

Nguyễn Tử Mạt cẩn thận che cánh tay đang bị thương, muốn tìm nơi trú mưa thì một chiếc xe ieep ngừng trước mặt Nguyễn Tử Mạt, chặn đường cô.

Cửa xe mở ra, Lệ Kình Liệt cởi áo khoác ngoài, sải những bước dài đến trước mặt Nguyễn Tử Mạt, Nguyễn Tử Mạt còn đang ngạc nhiên vì sự xuấthiện đột ngột của Lệ Kình Liệt, áo khoác của anh đã trùm lên đầu cô.

“Lên xe.”

Tiếng nói từ tính quen thuộc vang lên.

Cánh tay rắn chắc hộ cô tɾong lòng ngực, cùng cô chạy về phía xe ieep, sau khi mở cửa xe ra, anh đặt Nguyễn Tử Mạt lên ghế ngồi.

Toàn bộ các động tác đều liền mạch lưu loát, rất nhanh gọn lẹ.

Chờ đến khi Nguyễn Tử Mạt cởi áo khoác ra, anh đã một lần nữa về vị trí điều khiển.

“Mặc vào.”

Lệ Kình Liệt nhìn thấy Nguyễn Tử Mạt cởi áo khoác, anh chau mày, ngữ khí có chút nghiêm túc.

Nguyễn Tử Mạt đang định phản bác thì cúi đầu nhìn, phát hiện áo của mình sau khi dính nước mưa liền trở nên hơi tɾong suốt, mặt cô đỏ lên, vội vàng mặc áo khoác của Lệ Kình Liệt vào.

Cả người bảo trùm bởi mùi linh sam độc hữu trên người Lệ Kình Liệt khiến cô có chút ngại ngùng, như thể bị anh chăm chú ôm vào lòng.

“Chị dâu lên trấn trên làm gì thế?”

Cố Vân Đình quay người lại nhìn cô, khuôn mặt quá mức xinh đẹp kia đong đầy ý cười, hỏi.

Lên trấn trên để gây rắc rối cho người khác.

Những lời này tự nhiên cô không thể nói ra miệng được.




/1529

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

Chính sách bảo mật

Điều khoản sử dụng

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status