Vợ Xuyên Không Càng Đẹp, Mỗi Ngày Chồng Càng Muốn Sinh Thêm Con

Chương 213

/1529



Lệ Kình Liệt vừa đi ra, vừa nhìn thấy tư thế đi lại quái dị của Nguyễn Tử Mạt, anh cau mày, bước mấy bước, Lệ Kình Liệt đi đến bế bổng Nguyễn Tử Mạt lên.

“Không cần, em tự đi được.”

Nguyễn Tử Mạt sửng sốt một chút, phát hiện bản thân đang nằm tɾong lòng của Lệ Kình Liệt, khoang mũi tràn đầy hơi thở của anh, cô vươn tay đẩy Lệ Kình Liệt ra.

“Anh ôm em vào.”

Giọng điệu của Lệ Kình Liệt không cho cô từ  tục bước đi.

“Thật sự không cần, em tự đi về được.”

Tay của Nguyễn Tử Mạt đặt lên cánh tay anh, đẩy anh một chút, cảm giác được cơ bắp của anh đang giật giật, tay cô run lên, lại rút tay lại.

“Anh thả em xuống.”

Nguyễn Tử Mặc co ngón tay lại, rút 

tay lại

Nguyễn Tử Mạt lại đổi thành đẩy ngực của anh, cảm nhận được hơi nóng tɾong lòng bàn tay, còn có nhịp tim đập ma͙nh mẽ của anh. Ngón tay Nguyễn Tử Mạt khẽ cuộn lại, rụt tay về.

Lệ Tĩnh San vốn đang im lặng nhìn thấy anh trai mình bế Nguyễn Tử Mạt, ánh mắt cô ta tràn đầy hung ác nhìn Nguyễn Tử Mạt nói  “Cái đồ lười kia, bây giờ ngay cả đi cũng đi không nổi à, còn bắt anh trai yêm bế về, sao cô lại không biết xấu hổ như vậy hả?”

“Anh trai cô thích ôm tôi, tôi cũng không còn cách nào, anh ấy chính là không nỡ để tôi đi bộ, nếu tôi có năng lực thì cũng lười giống như tôi đi, không muốn đi bộ, để người ôm đi.”

Nguyễn Tử Mạt cũng không chút nể nang dỗi lại.

“Cô, cô thật đúng là không biết xấu hổ……”

Lệ Tĩnh San chỉ vào mặt Nguyễn Tử Mạt, đang mắng được một nửa, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của anh trai mình, câu tiếp the0 của cô ta lập tức nghẹn lại.

Nguyễn Tử Mạt gần như muốn nở nụ cười chế nhạo.

Không ngờ Lệ Tĩnh San viết bốn chữ không biết xấu hổ à, cô còn cho rằng cô ta không biết đấy.

Lệ Kình Liệt ôm Nguyễn Tử Mạt về phòng của cô, đặt cô lên giường.

Nguyễn Tử Mạt ngồi ở mép giường.

Thân hình cao lớn của Lệ Kình Liệt ngồi xuống trước mặt cô, giúp cô cởi g͙iày.

“Anh, á, đau, anh làm cái gì thế, đừng chạm vào chân em, đau quá.”

Vẻ mặt Nguyễn Tử Mạt tràn đầy đau đớn, đưa tay muốn đẩy Lệ Kình Liệt đang ngồi trước mặt mình ra.

“Mát xa cho e, đợi lát thì tốt rồi.”

Vẻ mặt Lệ Kình Liệt lạnh lùng, một tay ôm đấy chân của Nguyễn Tử Mạt, một tay khác xoa bóp chân cho cô.

“Đau…… A…… Anh…… Nhẹ chút……”

Nguyễn Tử Mạt không kìm được kêu thành tiếng.

“Thả ra…… A…… Đừng ấn…… Đau……”

“Đừng kêụ”

Lệ Kình Liệt cau mày, khuôn mặt nghiêm nghị và lạnh lùng kia có chút mất tự nhiên, tiếng kêu của người phụ nữ này thật sự khiến người ta dễ dàng nghĩ nhiềụ

“Đau…… Thả em ra……”

Nguyễn Tử Mạt vừa nói xong, một chân cô đá về phía anh, "ầm’ một tiếng, cả người Lệ Kình Liệt ngồi bệt trên mặt đất, khuôn mặt nghiêm nghị kia đen đến mức có thể chảy ra mực.

Trong lòng Nguyễn Tử Mạt sợ run, hình như, hình như, vừa rồi cô dùng chân đá vào mặt anh.

Cô dẫm lên mặt anh.

Đợi lát nữa có phải anh ấy sẽ bóp chết cô không?

Lệ Kình Liệt đứng lên, sắc mặt đen sì.

Nguyễn Tử Mạt co rúm người lại  “Em không cố ý, đau quá, nhịn không được, em đã bảo anh thả ra rồi, là do anh không chịu buông ra, cũng không thể h0àn toàn đổ lỗi cho em được, anh cũng có trách nhiệm tɾong đó.”

“........” Lệ Kình Liệt, cô thật đúng là biết cách biện hộ.




/1529

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

Chính sách bảo mật

Điều khoản sử dụng

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status