Khuôn mặt Nguyễn Tử Mạt đỏ bừng, xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.
Tiểu Bảo đứng dậy, hai mắt xoay tròn, ngón tay mũm mĩm chỉ vào Nguyễn Tử Mạt “Ba ơi, mẹ nói tính tình của ba không tốt, nói ba khó tính.”
Sau khi nói xong, Tiểu Bảo tung tăng chạy đi.
“……” Nguyễn Tử Mạt.
Thằng nhóc thối này, lời này của cậu nhóc càng khiến cô thêm xấu hổ hơn.
Nguyễn Tử Mạt vốn đang định cười cười để che đi sự xấu hổ, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của đôi mắt kia, cô thực sự không thể nhếch mép lên được.
Ánh mắt hai người đối diện với nhaụ
Một người ngồi xổm ở ngoài cửa sổ, một người đứng ở bên cửa sổ.
Người đứng ngoài cửa sổ ngẩng đầu, mái tóc đen dài xõa tung sau lưng, trên khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ kia khẽ xuấthiện mấy điểm ửng đỏ không được tự nhiên, khóe mắt hơi rủ xuống mang the0 sự quyến rũ, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở.
Người đứng tɾong cửa sổ cao lớn, dáng đứng thẳng tắp như cây tùng, khuôn mặt tuấn tú cương nghị chìm tɾong bóng tối, trông có vẻ dịu dàng hơn rất nhiều, cũng không còn khí chất lạnh lùng và đầy sát khí như trước nữa, tɾong đôi mắt tràn đầy ảnh người của người trước mặt.
Nhìn từ xa, trông đẹp hơn một chút.
Mấy con muỗi ‘Vo ve vo ve’ bay quanh Nguyễn Tử Mạt.
Một con đậu lên cánh tay cô.
‘Bộp’ Nguyễn Tử Mạt đánh bốp một cái, cô đứng dậy.
“Muỗi ở đây nhiều quá, tôi đến đây là muốn hỏi anh xem sáng mai thích ăn cái gì?”
Con muỗi kia vừa lúc hóa giải sự xấu hổ của Nguyễn Tử Mạt, cô cười nói với Lệ Kình Liệt.
“Tôi thế nào cũng được.”
Lệ Kình Liệt nhìn về phía Nguyễn Tử Mạt, cả người thả lỏng một chút.
“Được.”
Nguyễn Tử Mạt xoay người dường như không có chuyện gì rời đi.
Nhưng bước đi vội vàng kia lại bán đứng cô, để lộ tâm trạng của cô hiện tại không bình tĩnh như vẻ ngoài đã thể hiện.
Đôi mắt thâm thúy của Lệ Kình Liệt hiện lên ý cười.
Hôm saụ
Nguyễn Tử Mạt làm mì trộn tương, nước tương thơ๓ phức, khiến người ngửi thấy không nhịn được mà chảy nước miếng.
Mì trộn tương có chút khô, Nguyễn Tử Mạt còn nấu thêm canh thịt nạc với lá cẩu kỷ.
Như vậy vừa có thể vừa ăn mì vừa uống canh.
Lệ Kình Liệt không có khẩu vị gì, cũng không nhịn được ăn hết một bát to.
Tiểu Bảo cầm đũa của mình, xì xà xì xụp bắt đầu ăn mì tɾong bát, ăn toát cả mồ hôi.
Nguyễn Tử Mạt lấy khăn giấy ra lau mồ hôi cho thằng bé.
Nhìn thấy Tiểu Bảo ăn ngấu nghiến, cánh tay nhỏ ôm lấy cái bát, giống như sợ người khác cướp mất vậy.
Nguyễn Tử Mạt không khỏi bật cười, vươn tay nhéo nhẹ đôi má phúng phính của Tiểu Bảo “Ăn từ từ thôi, không ai cướp của con đâu, còn nhiều lắm.”
“Ăn ngon.”
Tiểu Bảo ngẩng đầu, cười toe toét nói, một miếng hành lá dính trên hàm răng trắng nhỏ của thằng bé.
Nguyễn Tử Mạt bật cười thành tiếng, nhìn trông như một đứa ngốc.
Tiểu Bảo ăn nhiều đến mức khiến nước sốt dính đầy trên miệng, ngay cả mặt cũng có.
Nguyễn Tử Mạt lại lấy tờ giấy khác ra lau mặt và miệng cho thằng bé.
Tiểu Bảo cầm chiếc thìa nhỏ của mình, bắt đầu múc canh từ tɾong bát nhỏ khác.
Không biết là do Lệ Tĩnh San vì sợ Lệ Kình Liệt không dám ra ngoài, hay là cô ta vẫn chưa dậy.
Bởi vì không có cô ta ở đây, cho nên toàn bộ bữa sáng đều rất hài hòa.
|
/1529
|

