“Trước đó tôi nghe lão Trương nhà tôi nói, doanh trưởng Lệ phải dẫn một đám tân binh tham gia huấn luyện việt dạ, chưa đến mười ngày nửa tháng thì chưa về.”
Nếu bắt cô phải ngây ngốc ở nhà mười ngày nửa tháng, vậy thì không ổn.
Cô muốn kiếm tiền.
Nguyễn Tử Mạt tạm biệt Lâm Nam Yến, quay về nhà họ Trịnh.
Cô ngồi trước bàn, nhíu mày thật chặt, do dự một hồi, cô cầm bút lên, viết giấy vay nợ xuống tờ giấy trắng.
Kiếm được tiền rồi sẽ lập tức trả lại.
Nguyễn Tử Mạt hành động ngay lúc này, ngồi xe bus đến trấn trên, đi đến cửa hàng mậu dịch.
Cửa hàng mậu dịch.
Cửa gỗ màu xanh, đối diện với quầy hàng.
Trên quầy hàng bày kẹo, bánh bích quy, trái cây khô vân vân làm đồ ăn vặt, bên dưới đặt thùng sắt nồi sắt các loại.
Sau quầy hàng là một giá đồ bằng gỗ.
Trên giá đặt radio, TV đen trắng, ô vuông trên vách tường treo đồng hồ.
Bên trái giá gỗ là vải vóc và quần áo, bên phải thì toàn là lương thực.
Hương vị năm tháng đập thẳng vào mặt.
Người xếp hàng không hề ít.
Đợi nửa tiếng thì đến lượt Nguyễn Tử Mạt.
Người phụ nữ xếp hàng phía trước muốn mua một xấp vải dệt, bị nhân viên mậu dịch châm chọc khıêu khích một trận, kiêu ngạo yêu cầu xem chữ ký của lãnh đạo trước rồi mới có thể bán cho cô ấy.
Cuối cùng người phụ nữ kia không mua được vải, rời khỏi.
Nguyễn Tử Mạt nghĩ cô không có chữ ký của lãnh đạo, không phải là sẽ không mua được đấy chứ, cô đã chuẩn bị tâm thế bị làm khó dễ.
“Mua cái gì?”
Nhân viên mậu dịch ngồi ở sau quầy, cắn hạt dưa, không ngẩng đầu lên, giọng điệu kiêu ngạo hỏi một câụ
Nguyễn Tử Mạt, “Một cái nồi sắt, bốn cái nồi thùng, hai cái muôi lớn.”
Nhân viên mậu dịch nghe thấy giọng nói kia, cả người tỉnh táo hơn chút, lập tức đứng dậy, cười lấy lòng, “Đồng chí Nguyễn, tôi đi lấy cho cô nhé.”
Nguyễn Tử Mạt hơi ngoài ý muốn, tiếng xấu của nguyên thân còn có loại ưu đãi này cơ à.
Nhân viên mậu dịch nhanh chóng tìm những thứ Nguyễn Tử Mạt muốn mua tới, “Đồng chí Nguyễn, tổng cộng mười tám đồng.”
Nguyễn Tử Mạt lấy tiền ra, túi tiền trống rỗng hơn nửa, càng tỏa ra cảm giác không an toàn.
Nguyễn Tử Mạt từng cầm nhiều tài phú trong tay, nuôi thành thói quen không có tiền thì không có cảm giác an toàn.
Xuống xe bus, Nguyễn Tử Mạt liếc mắt một cái đã thấy Lâm Nam Yến, cô ấy đứng ở cửa đại viện vẫy tay với cô.
Thấy cô mang nhiều đồ, Lâm Nam Yến đi tới, chủ động giúp cô, “Cô mua mấy thứ này làm gì?”
Hai mắt Nguyễn Tử Mạt sáng như đèn pha, “Kiếm tiền.”
“Tôi tin cô.”
Nếu là trước kia, Lâm Nam Yến sẽ nghi ngờ, nhưng sau khi nếm thử tay nghề của Nguyễn Tử Mạt, cô ấy cảm thấy Nguyễn Tử Mạt có thể làm được.
Đem đồ về nhà xong, đặt ở trong viện.
“Đi, đến nhà tôi ăn cơm, đồ ăn không ngon như cô nấu, cô đừng chê nha.”
Lâm Nam Yến kéo Nguyễn Tử Mạt về nhà.
Lúc trò chuyện khi ăn cơm, Nguyễn Tử Mạt nói cho Lâm Nam Yến là cô muốn mở quán ở công trường trước đại viện.
Lâm Nam Yến quan tâm hỏi, “Nhưng nồi thùng lớn như vậy, lại còn tận bốn chiếc, chắc chắn rất nặng, một mình cô phải mang qua đó như thế nào?”
“Cô biết là biết rồi.”
Nguyễn Tử Mạt đã sớm nghĩ xong cách giải quyết.
|
/1529
|

