Thấy Tiểu Bảo không chịu phối hợp, vẫn cứ giãy dụa, Nguyễn Tử Mạt chỉ đành lôi Lâm Nam Yến ra một lần nữa, “Lát nữa còn phải đưa ốc đồng cho dì Trương của con, nếu con cứ làm ầm ĩ, lúc tặng qua thì ốc đồng đã nguội rồi, không ăn được nữa.”
Tiểu Bảo im lặng, ngoan ngoãn để cho Nguyễn Tử Mạt lau mặt, cúi đầu ăn thịt ốc đồng mà Nguyễn Tử Mạt đã xiên cho cậu nhóc.
Trong mắt Nguyễn Tử Mạt có ý cười, tốt rồi, cô còn không đối phó được đứa nhóc ba tuổi chắc.
Không cho Tiểu Bảo ăn nhiều ốc đồng, sợ cậu nhóc không tiêu hóa tốt sẽ bị tiêu chảy,
Tiểu Bảo tức giận, cảm thấy người phụ nữ xấu xa cố tình không cho cậu nhóc ăn.
Nguyễn Tử Mạt không để ý đến suy nghĩ của cậu nhóc, kéo cậu nhóc qua rửa sạch tay và miệng, bưng một đĩa ốc đồng khác lên, dẫn Tiểu Bảo đi đến nhà Giang Nam Yến.
“Nam Yến, tôi xào chút ốc đồng, mang tới cho cô nếm thử chút.”
Nguyễn Tử Mạt đứng ở cửa viện, hô vào trong.
“Mau vào đi, sao cô lại tặng đồ ăn chứ.”
Lâm Nam Yến vội ra mở cửa, nhiệt tình mời cô vào.
“Tại xào hơi nhiềụ”
Nguyễn Tử Mạt đặt ốc đồng được xào thơm ngào ngạt lên bàn.
“Thơm quá, trông là biết ngon rồi, tay nghề này của cô, ra ngoài mở tiệm cơm cũng được đó.”
Lâm Nam Yến ngửi mùi, không nhịn được khen.
“Nếu như thơm thì cô mau ăn nhiều chút, đừng để đứa nhỏ ăn nhiềụ”
Nguyễn Tử Mạt quay đầu nhìn Tiểu Bảo đang rũ đầu đứng ở cửa.
“Còn nữa, Tiểu Bảo vừa mới ăn ở chỗ tôi rồi, đừng cho nó ăn nữa.”
Tiểu Bảo nghe thấy thế thì tức giận, giẫm mạnh chân lên đất, phát ra tiếng “bịch bịch”.
Lâm Nam Yến nhìn thấy dáng vẻ đó của Tiểu Bảo thì khẽ cười một tiếng, “Sao cô phải cố ý đùa nó.”
“Cô không biết là dáng vẻ tức giận của thằng bé rất đáng yêu sao?”
Nguyễn Tử Mạt chớp mắt nhìn Lâm Nam Yến.
“Đúng là rất đáng yêu, nhưng cô đừng quá đáng quá, đừng khiến thằng bé thật sự tức giận.”
Lâm Nam Yến khẽ lắc đầu, Nguyễn Tử Mạt làm mẹ, vẫn cứ không đứng đắn như vậy.
Cô ấy kéo Nguyễn Tử Mạt qua, hạ giọng, “Sáng sớm nay Thôi Uyển Ninh rời khỏi đại viện, em gái của Thôi Hà Hoa này có lòng dạ thâm độc thật sự, phá hoại tình cảm giữa cô với doanh trưởng Lệ.”
Nguyễn Tử Mạt sờ sờ mũi, hơi chột dạ, cô với Lệ Kình Liệt có thể có tình cảm gì chứ.
“Tử Mạt, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ giải thích rõ ràng với doanh trưởng Lệ và lão Trương nhà tôi, sẽ không khiến anh ấy hiểu lầm cô đâụ”
Nguyễn Tử Mạt chậm rãi mở miệng, “Cảm ơn.”
Tuy rằng Lâm Nam Yến nói như vậy hai lần, nhưng cô rõ ràng cảm thấy, lần đầu tiên Lâm Nam Yến mang theo vẻ xa lánh, không có tình cảm gì, nhưng lần này thì cô ấy thật lòng thật dạ suy nghĩ cho cô.
Lệ Kình Liệt không dễ lừa như vậy.
Lệ Kình Liệt có thể làm doanh trưởng khi còn trẻ như vậy, đều do anh xông pha trên chiến trường mà có được, trên người có không ít quân công, người như vậy chắc chắn cực kỳ nhạy bén, năng lực quan sát rất mạnh.
Cô không quá muốn chống lại người như vậy.
“Nam Yến, cô có biết Lệ Kình Liệt ra ngoài làm nhiệm vụ, khi nào thì trở về không?”
Cô phải mau chóng ly hôn với Lệ Kình Liệt, trước khi ly hôn mượn anh chút tiền, mở mang sự nghiệp.
|
/1529
|

