Chu Sóc mang theo ba lô đi ra chỗ bãi đỗ xe thì thấy xe Tiền Vũ, Tiền Vũ cũng thấy cậu, vừa thấy liền nhất còi một cái. Chu Sóc đi lại mở cửa ghế lái phụ ngồi vào trong, tay tháo ba lô quăng thẳng ra ghế sau.
"Chuyện gì?"
Không phải tự nhiên Tiền Vũ muốn đến đón cậu, cùng lắm chỉ hỏi thăm thời gian xuống máy bay, dù gì Tiền Vũ cũng đang là tuyển thủ giờ này đáng ra nên huấn luyện.
"Anh Dương bảo cậu xuống thì chở cậu đến chỗ ăn của tụi tui luôn."
Tiền Vũ thành thật trả lời, sau đó lái xe ra khỏi bãi đỗ. Chu Sóc hôm qua có nói thời gian mình bay về Bắc Kinh cho Tống Dương biết, chắc anh tính toán thời gian biết được khi nào cậu xuống nên mới bảo Tiền Vũ tới đón.
Tiền Vũ lái xe đến trung tâm, bây giờ cũng gần 9 giờ rồi nên ngoài đường cũng không còn kẹt xe nữa, chạy rất thoải mái. Hai người dừng ở một nhà hàng nhìn khá cổ điển, ấm áp.
Tiền Vũ tìm chỗ đậu xe rồi cùng Chu Sóc đi vào bên trong nhà hàng, nhân viên hỏi cậu có đặt bàn trước không.
"Có, bàn của anh Tống."
Nhân viên check lại một chút thì hướng dẫn chỗ bàn cho hai người.
Tiền Vũ đi trước Chu Sóc đi sau, vừa tới đã thấy ồn ào náo nhưng thật chất là tiếng cãi nhau của hai người Hàn Diễn và Lục Dật.
"Anh thì hay rồi, đi nước ngoài mở mang tầm mắt nên ăn đồ ngoại không mà."
"Nhưng ít nhất tôi vẫn nếm chân thật mùi vị thức ăn nước ngoài."
"Đi một chuyến miệng lưỡi cũng xéo sắc hơn rồi, mong sau này anh phải chiếu cố."
"Em cũng quá khen rồi, tôi vẫn như vậy để giải thích những lẫn em lỡ miệng trên mic cho dân chúng nghe."
"Tôi nói cho dân chúng nghe cũng đâu ảnh hưởng gì tới ZR hay tới anh đâu?"
"Tổng bộ cùng với những nhà hợp tác lấy tên em sẽ hỏi thử đấy, không tin em đọc Weibo."
Hai người cứ cãi nhau qua cãi nhau lại, trên thì có Lộ Viễn cũng Châu Lãm Phong vốn ít nói nên không để tâm lắm còn Tống Dương thì lại đau đầu hết sức, cứ ngồi trên bàn day day mi tâm mãi.
"Hai người cãi nhau, em đi từ cửa vào liền nghe."
Tiền Vũ liếc nhìn hai người một cái, bật cười, sau đó quay qua nhìn Lộ Viễn thấy hắn cũng đang nhìn mình thì lập tức nhăn mày đi đến chỗ cạnh Tổng Dương ngồi xuống. Chu Sóc thấy bên cạnh Tiền Vũ còn ghế trống thì cũng đi lại ngồi nhưng bên trái lại là Lộ Viễn.
Lúc này Chu Sóc mới nhận ra là ngồi giữa hai người, có chút căng đan nội tâm gào thét.
Biết thế khỏi đi! Giận nhau thì mắc gì còn đòi ăn đoàn viên?
Lục Dật vừa thấy Chu Sóc liền hút hồn ngay trước vẻ đẹp con lai xuất sắc này, anh ra nước ngoài nhiều ngày người nào cũng từng thấy qua nhưng đây là lần đầu thấy vẻ đẹp này, phong nhã nhưng lạnh lùng, ánh xanh đôi mắt hiện lên rất đẹp.
"Vãi! Cậu lai nước nào thế?"
Vừa mới ngồi xuống bàn đã bị hỏi Chu Sóc có chút giật mình quay qua nhìn Lục Dật, cậu nhíu mày kiếm lại, không biết người này là ai.
Thấy vẻ mặt này của Chu Sóc thì Lục Dật biết có thể khiến cậu khó chịu rồi, chưa giới thiệu gì hết đã nhảy vào hỏi ngay, ai mà chẳng khó chịu. Lục Dật mỉm cười gượng, giới thiệu.
"Anh là Lục Dật, quản lý của ZR kiêm nhà ngoại giao của ZR."
Chu Sóc gật đầu đã hiểu cũng xem như là chào hỏi.
"Lai Nga."
Lúc này cậu mới trả lời câu hỏi của Lục Dật, khuôn mặt không thể hiện cm xúc gì cả, giong nói thì lại rất hay êm êm dịu dịu nhưng vẫn cứ lạnh lùng kiểu gì, điểm này anh thấy cứ giông giống ai trong ZR thì phải.
"Anh đừng dọa người ta sợ, cậu ấy chỉ mới 18 đừng có nhìn ánh mắt như muốn nuốt trọn người ta vào bụng."
Hàn Diễn thấy ánh mắt kia của Lục Dật liền tỏ thái độ ghét bỏ, bỏ vào miệng một miếng cá chiên.
"Tôi không có ý đồ đó."
Cả bàn ngồi ăn rất vui vẻ trò chuyện, nhưng chủ yếu chỉ có Hàn Diễn với Lục Dật chí chóe qua lại, Hàn Diễn tức mình thì mặc kệ hắn quay qua nói chuyện với Tiền Vũ lâu lâu sẽ nói với Chu Sóc. Cả buổi ăn coi như ổn định, giúp
Chu Sóc phần nào quen thuộc với thành viên trong ZR.
Ăn xong một bữa no nê chán chê thì Tiền Vũ đưa Chu Sóc về nhà, về tới nơi cũng đã gần 12 giờ rồi, khi nãy ăn cậu cũng đã báo với Kính Đình là cậu đã đến nơi để hai người ở Vân Nam yên tâm.
Cậu tắm rửa sạch sẽ, quăng đồ dơ của mình vào trong máy giặc, lúc kiểm tra đồ đạc thì cậu thấy 2 phong bì nằm trong cặp của mình, rất dày, mở ra thì thấy toàn là tiền, đếm một hồi thì thấy số tiền rất lớn không nhỏ.
Chu Sóc cầm nhìn một chút thì cũng đoán được ai đã bỏ vào, ngoài bà với Kính Đình ra thì không ai tặng cậu tiền nhiều như thế cả, hai người sợ đưa trực tiếp cậu không nhận nên đã lén lút nhét tận dưới đáy ba lô.
Chu Sóc gửi tin nhắn cảm ơn Kính Đình, lúc ấy Kính Đình vẫn chưa ngủ nên chỉ nhắn lại "nên làm". Chu Sóc biết từ trước đến nay Kính Đình vẫn áy náy vì đưa cậu từ Nga về nhưng không chăm sóc cậu đến nơi đến chốn, ngày trước thiếu tiền quá nên dù có gửi tiền về như nào cũng bị Chu Sóc cầm trả lại, bây giờ có tiền hơn nhiều vung tay một cái liền cho mấy vạn, Chu Sóc biết nên cũng nhận.
Chiếc phong bì còn lại chắc chắn của bà cậu, tuy không dày bằng Kính Đình nhưng số tiền không nhỏ. Cậu không tính cảm ơn tin nhắn, cậu nghỉ ngơi đợi sáng hôm sau sẽ nhắn tin cảm ơn bà.
"Chuyện gì?"
Không phải tự nhiên Tiền Vũ muốn đến đón cậu, cùng lắm chỉ hỏi thăm thời gian xuống máy bay, dù gì Tiền Vũ cũng đang là tuyển thủ giờ này đáng ra nên huấn luyện.
"Anh Dương bảo cậu xuống thì chở cậu đến chỗ ăn của tụi tui luôn."
Tiền Vũ thành thật trả lời, sau đó lái xe ra khỏi bãi đỗ. Chu Sóc hôm qua có nói thời gian mình bay về Bắc Kinh cho Tống Dương biết, chắc anh tính toán thời gian biết được khi nào cậu xuống nên mới bảo Tiền Vũ tới đón.
Tiền Vũ lái xe đến trung tâm, bây giờ cũng gần 9 giờ rồi nên ngoài đường cũng không còn kẹt xe nữa, chạy rất thoải mái. Hai người dừng ở một nhà hàng nhìn khá cổ điển, ấm áp.
Tiền Vũ tìm chỗ đậu xe rồi cùng Chu Sóc đi vào bên trong nhà hàng, nhân viên hỏi cậu có đặt bàn trước không.
"Có, bàn của anh Tống."
Nhân viên check lại một chút thì hướng dẫn chỗ bàn cho hai người.
Tiền Vũ đi trước Chu Sóc đi sau, vừa tới đã thấy ồn ào náo nhưng thật chất là tiếng cãi nhau của hai người Hàn Diễn và Lục Dật.
"Anh thì hay rồi, đi nước ngoài mở mang tầm mắt nên ăn đồ ngoại không mà."
"Nhưng ít nhất tôi vẫn nếm chân thật mùi vị thức ăn nước ngoài."
"Đi một chuyến miệng lưỡi cũng xéo sắc hơn rồi, mong sau này anh phải chiếu cố."
"Em cũng quá khen rồi, tôi vẫn như vậy để giải thích những lẫn em lỡ miệng trên mic cho dân chúng nghe."
"Tôi nói cho dân chúng nghe cũng đâu ảnh hưởng gì tới ZR hay tới anh đâu?"
"Tổng bộ cùng với những nhà hợp tác lấy tên em sẽ hỏi thử đấy, không tin em đọc Weibo."
Hai người cứ cãi nhau qua cãi nhau lại, trên thì có Lộ Viễn cũng Châu Lãm Phong vốn ít nói nên không để tâm lắm còn Tống Dương thì lại đau đầu hết sức, cứ ngồi trên bàn day day mi tâm mãi.
"Hai người cãi nhau, em đi từ cửa vào liền nghe."
Tiền Vũ liếc nhìn hai người một cái, bật cười, sau đó quay qua nhìn Lộ Viễn thấy hắn cũng đang nhìn mình thì lập tức nhăn mày đi đến chỗ cạnh Tổng Dương ngồi xuống. Chu Sóc thấy bên cạnh Tiền Vũ còn ghế trống thì cũng đi lại ngồi nhưng bên trái lại là Lộ Viễn.
Lúc này Chu Sóc mới nhận ra là ngồi giữa hai người, có chút căng đan nội tâm gào thét.
Biết thế khỏi đi! Giận nhau thì mắc gì còn đòi ăn đoàn viên?
Lục Dật vừa thấy Chu Sóc liền hút hồn ngay trước vẻ đẹp con lai xuất sắc này, anh ra nước ngoài nhiều ngày người nào cũng từng thấy qua nhưng đây là lần đầu thấy vẻ đẹp này, phong nhã nhưng lạnh lùng, ánh xanh đôi mắt hiện lên rất đẹp.
"Vãi! Cậu lai nước nào thế?"
Vừa mới ngồi xuống bàn đã bị hỏi Chu Sóc có chút giật mình quay qua nhìn Lục Dật, cậu nhíu mày kiếm lại, không biết người này là ai.
Thấy vẻ mặt này của Chu Sóc thì Lục Dật biết có thể khiến cậu khó chịu rồi, chưa giới thiệu gì hết đã nhảy vào hỏi ngay, ai mà chẳng khó chịu. Lục Dật mỉm cười gượng, giới thiệu.
"Anh là Lục Dật, quản lý của ZR kiêm nhà ngoại giao của ZR."
Chu Sóc gật đầu đã hiểu cũng xem như là chào hỏi.
"Lai Nga."
Lúc này cậu mới trả lời câu hỏi của Lục Dật, khuôn mặt không thể hiện cm xúc gì cả, giong nói thì lại rất hay êm êm dịu dịu nhưng vẫn cứ lạnh lùng kiểu gì, điểm này anh thấy cứ giông giống ai trong ZR thì phải.
"Anh đừng dọa người ta sợ, cậu ấy chỉ mới 18 đừng có nhìn ánh mắt như muốn nuốt trọn người ta vào bụng."
Hàn Diễn thấy ánh mắt kia của Lục Dật liền tỏ thái độ ghét bỏ, bỏ vào miệng một miếng cá chiên.
"Tôi không có ý đồ đó."
Cả bàn ngồi ăn rất vui vẻ trò chuyện, nhưng chủ yếu chỉ có Hàn Diễn với Lục Dật chí chóe qua lại, Hàn Diễn tức mình thì mặc kệ hắn quay qua nói chuyện với Tiền Vũ lâu lâu sẽ nói với Chu Sóc. Cả buổi ăn coi như ổn định, giúp
Chu Sóc phần nào quen thuộc với thành viên trong ZR.
Ăn xong một bữa no nê chán chê thì Tiền Vũ đưa Chu Sóc về nhà, về tới nơi cũng đã gần 12 giờ rồi, khi nãy ăn cậu cũng đã báo với Kính Đình là cậu đã đến nơi để hai người ở Vân Nam yên tâm.
Cậu tắm rửa sạch sẽ, quăng đồ dơ của mình vào trong máy giặc, lúc kiểm tra đồ đạc thì cậu thấy 2 phong bì nằm trong cặp của mình, rất dày, mở ra thì thấy toàn là tiền, đếm một hồi thì thấy số tiền rất lớn không nhỏ.
Chu Sóc cầm nhìn một chút thì cũng đoán được ai đã bỏ vào, ngoài bà với Kính Đình ra thì không ai tặng cậu tiền nhiều như thế cả, hai người sợ đưa trực tiếp cậu không nhận nên đã lén lút nhét tận dưới đáy ba lô.
Chu Sóc gửi tin nhắn cảm ơn Kính Đình, lúc ấy Kính Đình vẫn chưa ngủ nên chỉ nhắn lại "nên làm". Chu Sóc biết từ trước đến nay Kính Đình vẫn áy náy vì đưa cậu từ Nga về nhưng không chăm sóc cậu đến nơi đến chốn, ngày trước thiếu tiền quá nên dù có gửi tiền về như nào cũng bị Chu Sóc cầm trả lại, bây giờ có tiền hơn nhiều vung tay một cái liền cho mấy vạn, Chu Sóc biết nên cũng nhận.
Chiếc phong bì còn lại chắc chắn của bà cậu, tuy không dày bằng Kính Đình nhưng số tiền không nhỏ. Cậu không tính cảm ơn tin nhắn, cậu nghỉ ngơi đợi sáng hôm sau sẽ nhắn tin cảm ơn bà.
/43
|